Minh Lan Nhược - FULL

Từ đại nhân vuốt râu, mỉm cười nhìn đích nữ duy nhất của mình: “Tú Dật, đi tiếp đãi tiểu tỷ muội của ngươi đi, vi phụ cũng đang trông chừng Phi Yến ở dưới.”
Từ Tú Dật tâm thần lĩnh hội gật đầu: “Vâng.”
Nàng ta xoay người đưa trà mình tự tay pha cho Minh Lan Nhược, ánh mắt sáng ngời mang theo sự hâm mộ cũng không che giấu: “Ta ngược lại ghen tị với cái ‘vô vị’ của Minh tỷ tỷ.”
Minh Lan Nhược có thể làm cho phụ thân đặc biệt không quan tâm nam nữ khác biệt, tự mình đến bái kiến, với thái độ bình đẳng, trở thành giao tiếp như đồng bối, là có bản lĩnh và thủ đoạn nàng ta không thể với tới.
Nàng ta hành lễ, xoay người nhẹ nhàng mang theo các tỳ nữ rời đi.
Minh Lan Nhược đưa mắt tiễn Từ Tú Dật rời đi: “Từ đại nhân, chẳng những biết giáo dưỡng nhi tử, còn rất biết giáo dưỡng nữ nhi.”
Từ gia ba trai một gái, rất có thanh danh bên ngoài, ba đứa con trai tuổi còn trẻ không phải cử nhân thì là tiến sĩ, quả nhiên là cả nhà thư hương thanh quý.
Từ đại nhân mỉm cười: “Tiểu nữ vội vàng xao động một chút, so với Minh phi nương nương ngủ đông năm năm bỗng nhiên nổi tiếng, vẫn kém xa, nếu như Minh quốc công có thể bình an trở về, chắc hẳn rất vui mừng.”
Tay cầm chén trà của Minh Lan Nhược dừng lại, ngước mắt lên nhìn Từ đại nhân: “Xem ra, phụ thân gặp chuyện không may… triều đình đã biết.”
Từ đại nhân thở dài một tiếng: “Đại Lý Tự đã nhận được tin tức, bệ hạ cũng biết nhưng theo tin tức bên ngoài, người của Đông Xưởng đã mở rộng điều tra toàn diện, chắc hẳn ngài nên biết.”
Minh Lan Nhược dừng lại, Thương Kiều quả nhiên đã sớm biết tin tức, cũng bắt đầu điều tra.
Nàng nhắm mắt lại, không phủ nhận, dù sao Thương Kiều cũng là “cữu cữu nuôi” của nàng, cả triều đình đều biết.
Nàng rũ mắt ảm đạm cười khổ: “Ta chỉ cầu phụ thân có thể bình an trở về nhưng hôm nay, tin tức Đông Bắc bế tắc, nghe nói tháng năm, còn có nhiều nơi tuyết lớn phủ kín núi, không có chút tin tức nào.”
Từ đại nhân nhìn nàng, nhớ tới nếu như mình mất tích, chỉ sợ cô nương nhà mình cũng sẽ trằn trọc, lo lắng không ngừng.
Ông ta trầm ngâm hồi lâu, đột nhiên nói: “Nếu Minh phi nương nương muốn biết một vài tin tức bên Đông Bắc, chưa chắc không phải là không có cách nào.”
Minh Lan Nhược sửng sốt, nhìn ông ta: “Từ đại nhân có cách?”
Đến Đông Xưởng còn không có cách nào, vì sao Từ đại nhân lại có cách.
Từ đại nhân ý vị thâm trường nói: “Cũng không coi là cách, chỉ là một kênh tin tức xử án lúc trước của Đại Lý Tự, mặc dù hơi bí ẩn nhưng cũng không phải hoàn toàn không thể để người khác biết.”
Minh Lan Nhược vừa nghe đã hiểu ra.
Xử án Đại Lý Tự, Hắc Bạch lưỡng đạo đương nhiên sẽ có kênh tin tức.
“Bên ngoài kinh thành có một chợ đen cực rộng, ngư long hỗn tạp, lại có kênh tin tức hắc bạch đạo rộng nhất, trong chợ đen cái gì cũng bán, bao gồm tin tức nhưng tin tức được bán có thật có giả, phải tự mình phán đoán.”
Từ đại nhân sai người bưng một cái hộp tới, bên trong có một đồng tiền.
Trên đồng tiền không có bất kỳ hoa văn nào, lại in một chữ – Ngư.
Những người đến chợ đen, tất cả cùng ở trong đó để vớt ‘Ngư’ mà họ muốn, vì vậy đó là dấu hiệu của chợ đen. Từ đại nhân đặt cái hộp nhỏ kia ở trước mặt Minh Lan Nhược.
Nước trong thì không có cá, có ánh sáng thì có bóng dáng, loại chợ đen này tồn tại cũng sẽ giúp xử án Đại Lý Tự, không gây ra đại sự, Đại Lý Tự nhắm mắt làm ngơ với chợ đen này.
Minh Lan Nhược tiếp nhận cái hộp, tâm trạng nhảy nhót, mỉm cười nói với Từ đại nhân: “Lúc trước Từ đại nhân giúp ta mời Thừa Ân Công, đám lão thái phó ra mặt bảo vệ Bách Thảo Đường, ta còn chưa cảm tạ, lần này lại phiền ngài rồi!”
Nàng vốn tới nơi này là để lôi kéo củng cố quan hệ với Từ đại nhân cầm đầu một phái người ngựa, cũng không muốn có thu hoạch khác.
Nàng cũng lấy ra một cái hộp từ trong tay áo đưa cho Từ đại nhân: “Trong này là một khối lệnh bài ngà voi cùng hai tờ giấy cổ phần, hai tờ giấy cổ phần là cho Thừa Ân công cùng lão thái phó.”
Minh Lan Nhược dừng một chút, cười nói: “Về phần khối lệnh bài này là cho ngài, thể hiện rằng cả nhà ngài là khách hàng tôn quý nhất của Bách Thảo Đường.”
Quả nhiên Từ đại nhân hơi chần chờ, mỉm cười nhận lấy: “Thân thể nội tử của lão phu không tốt, vậy đa tạ Minh phi chiếu cố.”
Minh Lan Nhược nhìn ông ta cười: “Ngài khách sáo rồi.”
Hai người nâng chén uống trà, mỉm cười nói vài lời, Từ đại nhân để cho phu nhân mình tự mình đưa Minh Lan Nhược ra cửa.
Từ Tú Dật trở lại bên cạnh phụ thân, có chút tò mò: “Phụ thân, Minh tỷ tỷ tặng cái gì vậy? Ngày thường người cũng không tùy tiện nhận đồ của người khác.”
Từ đại nhân nhìn lệnh bài ngà voi trong tay, cảm thán nói: “Minh phi cuối cùng vẫn là xuất thân thế gia trăm năm, tâm trí như vậy thật sự không giống cô nương chỉ mới hơn hai mươi tuổi.”
Ông ta nhìn ra, trên hai tờ giấy cổ phần thật ra là cổ phần của Đức Huệ Huyện Chúa, sau khi bị Minh Lan Nhược thu hồi, hiện tại phân cho Thừa Ân Công cùng lão thái phó, làm thuận nước giong thuyền.
Hai vị kia vốn chính là tiểu cổ đông của Bách Thảo Đường, có thể bị ông ta thuyết phục cũng là bởi vì không muốn Bách Thảo Đường bị Đại trưởng công chúa tính kế tịch thu, mình tổn thất theo, lấy lợi ích của Bách Thảo Đường mua chuộc là thích hợp nhất.
Ông ta tự xưng là cả nhà thanh quý, lại là nhị phẩm thực quyền Đại Lý tự khanh, khinh thường tiền vật nhưng con người sẽ có sinh lão bệnh tử.
Có thể đạt được lệnh bài của Bách Thảo Đường, tương đương với việc cả nhà sẽ có thầy thuốc cao cấp cùng dược vật tốt nhất để trị liệu chăm sóc, ngay cả dưỡng sinh ngày thường cũng được Bách Thảo Đường bao hết, nhân sâm, tổ yến, linh chi lấy không hết dùng không cạn.
Lại có mấy người có thể từ chối lợi ích của đại phu?
“Có thể tặng lễ đưa đến lòng người, là có bản lĩnh và tầm mắt nhìn thấu lòng người, cáo già trong quan trường không có chút năng lực nhận thức cũng không làm được.” Từ đại nhân vuốt râu nói.
Ông ta và Mạc đại nhân vứt bỏ thành kiến thế tục, âm thầm lựa chọn đứng cùng một chỗ với Minh Lan Nhược, xem ra không sai.
Nữ tử kia không phải vật trong ao.
Từ Tú Dật nghe phụ thân phân tích xong, đáy mắt đầy hâm mộ, lẩm bẩm: “Minh tỷ tỷ cũng chỉ lớn hơn ta vài tuổi mà thôi.”

Ads
';
Advertisement