Minh Lan Nhược - FULL

Nàng không thể thoát ra, tức giận đấm vào eo hắn, lạnh lùng nói: “Ta ghét bất kỳ sự che giấu nào dưới danh nghĩa làm điều tốt cho ta, đó là phụ thân ta, nếu có chuyện gì xảy ra với ông ấy thì ta phải là người đầu tiên được biết tin.”
Nàng không thích hắn giấu nàng chuyện này.
Thương Kiều cúi đầu nhìn nàng, chợt nhớ tới nàng đã nói với thư sinh Ẩn: Đừng lừa ta! Ta sẽ không bao giờ tha thứ cho người đã lừa ta.
Hắn nheo mắt phượng, nhẹ giọng thất thường mà nói: “Được rồi, nếu có tin tức gì về Minh Quốc Công, ta sẽ nói cho nàng biết.”
Hắn không tiếc lời dỗ dành, an ủi mèo con trong lòng.
Minh Lan Nhược chỉ có thể im lặng, Đông Xưởng có gián điệp khắp thiên hạ, nàng còn có thể làm gì khác ngoài việc tin hắn.
Một lúc sau, nàng tức giận nói: “Thả ta ra!”
Tại sao hắn lại thơm như vậy, eo và bụng cũng săn chắc thon gọn… khiến nàng càng ngày càng lơ đãng.
Nàng luôn cảm thấy như thể hắn đang dụ dỗ nàng để khiến nàng không còn nghĩ đến bất cứ điều gì khác.
Thương Kiều vò đầu, đặt bàn tay nhỏ nhắn của nàng lên vòng eo thon gọn của hắn: “Minh Phi nương nương đừng tức giận nữa, mau giúp ta mặc y phục.”
Lúc này Minh Lan Nhược mới ý thức được thắt lưng của hắn vẫn chưa thắt lại, nàng bình tĩnh lại, vòng tay ôm lấy vòng eo thon gọn của hắn, buộc lại thắt lưng ngọc cho hắn, ngọc bội và hầu bao cũng buộc lại.
Nàng nhìn khuy áo trên cổ áo hắn hơi hé mở, lộ ra chút xương quai xanh trắng như ngọc, lại đứng dậy cẩn thận cài khuy cho hắn.
Thương Kiều cúi đầu dùng chóp mũi xoa xoa một bên mặt nàng, cười khúc khích: “Tiểu nương nương đối xử với ta thật cẩn thận, lần sau ta tới thăm, sẽ cố gắng hết sức để hầu hạ tiểu nương nương đến khi cảm thấy thoải mái.”
Hắn lại ngả ngớn thò tay vào trong vạt áo nàng, xoa nhẹ một cái.
Minh Lan Nhược run rẩy nắm lấy tay hắn: “Đừng làm loạn.”
Nàng vừa nhận ra rằng hắn bước ra khỏi giường của nàng với bộ y phục không chỉnh tề, bị nhét vào tủ quần áo, đợi người đi rồi, mới chậm rãi đi ra chỉnh lại trang phục… thực sự giống như vừa vụng trộm yêu đương.
Nàng trợn mắt nhìn hắn, kẻ mất trí vô liêm sỉ này thực sự biến mình thành gian phu.
Nàng buông ra, lại bị hắn bắt lấy eo, nhẹ nhàng ôm nàng, ép nàng vào tủ quần áo: “Sau này ngươi không được phép gặp Thượng Quan Hoành Nghiệp một mình!”
Minh Lan Nhược sững sờ, có hơi bất đắc dĩ: “Ta sẽ cố gắng hết sức!” “
Thượng Quan Hoành Nghiệp là phu quân trên danh nghĩa của nàng, lại có địa vị, nên thỉnh thoảng có gặp mặt nhau là chuyện bình thường.
May mắn thay, Thương Kiều chỉ khẽ cau mày, trên lông mày mang theo một tia nham hiểm, cũng không ép buộc nàng làm gì.
Tất nhiên là hắn không thể ép buộc được.
“Bang!” Một con “mèo” mũm mĩm từ ngoài cửa sổ bò vào, cười nhìn bọn họ: “Mẫu thân, mẫu thân và cữu gia gia đang làm gì vậy, sao lại dính lại như vậy?”
Minh Lan Nhược đẩy mạnh Thương Kiều, chỉnh lại quần áo cho hắn, nghiêm túc nói: “Mẫu thân đang chữa trị cho cữu gia gia của con.”
Tiểu Hi bĩu môi không vui: “Có xem bệnh cũng không được dính lại như vậy, mẫu thân là của con nên chỉ con mới có thể dính lấy!”
Hắn nhìn “con mèo” mũm mĩm đang ngồi xổm bên cửa sổ, nheo mắt nhìn tên này thật sự đến đây để đòi nợ.
Sau này nếu như hắn trở lại bình thường, yêu chiều Minh Lan Nhược, tiểu tử này đến gây rối sẽ bị ăn đập.
Tiểu Hi cảm giác được một cỗ khí tức nguy hiểm, cậu cảnh giác, nghi hoặc nhìn Thương Kiều: “Ngươi muốn đánh mông ta?”
Tiểu nhân nhi thường xuyên bị mẫu thân đánh đòn, theo bản năng cảm thấy có gì đó không đúng.
Thương Kiều nhướng mày, con mèo nhỏ này ngược lại rất cảnh giác, không hổ là đồng loại của hắn.
Hắn đột nhiên bước tới, bế Tiểu Hi từ bệ cửa sổ lên, bình tĩnh hỏi: “Ngươi có nhìn thấy nam nhân vừa bước ra ngoài không?”
“Tần Vương sao?” Tiểu Hi nghiêng đầu nghĩ ngợi: “Các nương nương bán đồ trên đường nói ta phải gọi ngài ấy là phụ thân, ngài ấy là phụ thân của ta sao?”
Sắc mặt Thương Kiều lập tức tối sầm lại, trong mắt tràn đầy sát ý: “Thả rắm chó!”
Tiểu Hi rụt đầu, bĩu môi: “Ta không có thả rắm chó, ta thả rắm người!”
Minh Lan Nhược suýt nữa bật cười, đây là lần đầu tiên nàng nghe thấy Thương Kiều dùng những từ ngữ thô tục như vậy, hắn là người có thể động thủ thì tuyệt đối không động khẩu.
Thương Kiều hít một hơi thật sâu, cười nói: “Tên cẩu tặc Tần Vương đó muốn cướp mẫu thân của ngươi, cho nên Tiểu Hi nhất định phải ngoan ngoãn, trông chừng mẫu thân ngươi, đừng để cẩu tặc đến gần mẫu thân ngươi.”
Hắn lấy từ trong tay áo lấy ra một túi kẹo đặt vào tay Tiểu Hi: “Đây là kẹo Tây Dương, có thích không?”
Tiểu Hi nhìn những viên kẹo thủy tinh xinh đẹp trong túi, lập tức nắm chặt hai tay lại: “Yên tâm, ta nhất định sẽ không để cẩu tặc phụ thân cướp mẫu thân của ta đi mất!”
Thương Kiều: “…”
Hắn cảm thấy đầu gối mình như bị trúng một tiễn, tên oắt con này quả nhiên là đến đòi nợ!
Minh Lan Nhược thấy hai phụ tử ồn ào quá, bèn vươn tay ôm Tiểu Hi từ trong lòng Thương Kiều: “Được rồi, đốc chủ nên đi rồi.”
Thương Kiều nhẹ hừ một tiếng, nhéo vào mặt mèo béo nhỏ, đột nhiên nhẹ giọng nói: “Gần đây ngươi đắc tội với mấy người trong tộc kia, cẩn thận chút đi, đừng rời khỏi phủ.”
Minh Lan Nhược sửng sốt một chút, khẽ gật đầu: “Ta biết rồi.”
Tiểu Hi híp đôi mắt to: “Cữu gia gia… cũng đến thăm ta chứ?”
Đôi mắt đen lạnh lùng của hắn vô thức trở nên ấm áp hơn một chút: “Được rồi, lần sau lại tới thăm ngươi, ăn ít kẹo thôi, cẩn thận hỏng răng nhé.”
Tiểu Hi rất ngạo mạn, duỗi ra nắm đấm: “Răng hỏng không cắn nổi thì ta có thể dùng tay đánh nổ đầu cẩu tặc phụ thân!
Thương Kiều: “…”

Ads
';
Advertisement