Minh Lan Nhược - FULL

Nàng thậm chí đã ngủ với nam nhân khác, có hài tử không biết từ đâu tới, chiếu theo tiêu chuẩn thục nữ ở kinh thành, nàng hẳn là loại phụ nữ không đáng giá nhất, không thích hợp đặt ở trong trạch viện.
Nhưng hắn ta lại bỗng nhiên luyến tiếc để cho nàng chỉ làm bạn hoặc binh khí tiện tay.
Con người, thật đúng là con mẹ nó hèn hạ.
Nhưng bây giờ nàng lạnh lùng lại lý trí, quyến rũ hơn những tiểu cô nương nông cạn kia, đương nhiên cũng đáng để hắn trở nên hèn hạ…
Thượng Quan Hoành Nghiệp nheo đôi mắt phượng dài nhỏ lại, cười khẽ một tiếng: “Được, về sau, bản vương không bao giờ nhắc tới nữa.”
Hắn ta buông lỏng hai tay giam cầm nàng, mỉm cười: “Nếu chúng ta đang bàn giao dịch, bản vương cũng sẽ không lợi dụng nàng.”
Hắn ta lấy ra một phong thư từ trong tay áo đưa cho nàng: “Xem đi.”
Minh Lan Nhược vừa nhìn bức thư kia, phía trên lại có ấn ký Hỏa Phong của Đông Xưởng, nàng bình tĩnh liếc mắt nhìn ngăn tủ một cái, vẫn mở ra xem.
Vừa nhìn xuống, nàng nắm chặt giấy viết thư, đột nhiên thất thanh nói: “Phụ thân ta mất tích?”
Thượng Quan Hoành Nghiệp đỡ lấy cánh tay run rẩy của nàng để nàng ngồi xuống, hơi nhíu mày: “Sau khi Minh quốc công đi cứu trợ thiên tai ở một trấn nào đó, chưa từng có ai nhìn thấy ông ấy, cũng có thể là tin tức không thông suốt, dù sao bên chỗ Đông Bắc kia cũng gặp thiên tai.”
Minh Lan Nhược nhắm mắt lại, cắn răng nói: “Ngươi cho ta tin tức này, cũng không đủ để đổi lấy ta tha cho Đức Huệ một mạng, đừng quên, lúc trước ngươi đã đồng ý với ta, ngươi sẽ phái người đến Đông Bắc cứu phụ thân ta, nhân mã của ngươi đâu?”
Thượng Quan Hoành Nghiệp ngược lại bội phục nàng dưới tình huống này còn có thể có dũng khí và định lực duy trì trấn định, cò kè mặc cả cùng hắn ta.
Hắn ta trầm giọng nói: “Tinh nhuệ của Tần vương phủ cũng mất tích.”
Minh Lan Nhược không dám tin nhìn hắn ta: “Cái gì?”
Nàng hít sâu một hơi, cắn răng cười lạnh: “Cho nên, cho nên nhiệm vụ bảo vệ phụ thân ta thất bại, bây giờ ngươi còn muốn ta buông tha cho Đức Huệ Huyện chúa, trên đời này cũng không có chuyện tiện nghi như vậy!”
Thượng Quan Hoành Nghiệp nhìn nàng, tu mục hơi lạnh: “Bản vương sẽ phái người đi tìm kiếm, lời nói của bản vương đặt ở đây, chắc chắn sẽ cứu Minh quốc công bình yên vô sự về, có bất kỳ tin tức gì bản vương cũng sẽ thông báo cho nàng trước, bản vương cũng không vi phạm lời hứa!”
Minh Lan Nhược lạnh lùng nhìn hắn ta: “Ngươi trở về đi, Tần Vương điện hạ, ta sẽ suy nghĩ thật kỹ chuyện này, trong vòng ba ngày cho ngươi câu trả lời thuyết phục.”
Thượng Quan Hoành Nghiệp im lặng một lúc, lui ra: “Được, ta chờ tin tức của nàng.”
Minh Lan Nhược nhìn bóng lưng hắn ta rời đi, thản nhiên bổ sung một câu: “Nếu là bạn hợp tác, hy vọng Tần Vương điện hạ không nên tùy tiện xông vào dinh thự của ta nữa, ta ghét người khác tùy tiện xâm nhập địa bàn của ta.”
Thượng Quan Hoành Nghiệp híp mắt phượng: “Ta và nàng vẫn là phu thê, ta không thể không đến, nếu không nàng không có cách nào ăn nói với phụ hoàng nhưng ta đồng ý với nàng, trước khi đến sẽ cho người thông báo.”
Minh Lan Nhược biết hắn ta nói đúng, so với loại ngụy quân tử như Thái tử Thượng Quan Vũ, loại tiểu nhân thật sự như Thượng Quan Hoành Nghiệp này, quả thật đáng tin hơn.
“Được.” Mặt nàng không chút thay đổi nói.
Thể diện và diễn xuất của phu thê giả vẫn cần thiết.
Thượng Quan Hoành Nghiệp thản nhiên xoay người, hắn ta nhìn chân trời, khóe môi gợi lên độ cong khí phách lạnh như băng.
Nàng không thích hắn ta cũng không sao cả, nếu nàng đã sớm không nhớ tình cũ, vậy đổi một loại phương thức khác, nàng vẫn là thê tử của hắn ta, chỉ cần hắn ta không buông tay, nàng sẽ không chạy thoát được.
Binh pháp có câu, không chiến mà vẫn khuất phục người khác, hắn ta có rất nhiều kiên nhẫn để cho “thanh kiếm” quyến rũ là nàng và ngôi vị hoàng đế cùng rơi vào lòng bàn tay của mình.
Thượng Quan Hoành Nghiệp đóng cửa phòng.
Minh Lan Nhược lại xoay người, một bóng người thon dài đã lạnh lùng đứng ở bên cạnh bàn, đang mặc quan phục vào, ngón tay dài cài đai lưng.
“Như thế nào, ngươi nói chuyện với gian phu Thượng Quan Hoành Nghiệp đến nghiện rồi sao?”
Minh Lan Nhược không có biểu cảm gì, ngồi xuống, rót trà: “Trên thân phận của hắn ta, ngài mới là gian phu, chê cười người ta làm gì?”
Thương Kiều nguy hiểm nheo mắt, nâng cằm nàng lên: “Ngươi đang tức giận?”
Hắn mới là gian phu?
Lá gan của nàng lớn rồi, hắn còn chưa tức giận mà nàng đã dám bày ra thể diện!
Minh Lan Nhược đập tờ giấy trong tay lên bàn, lạnh lùng nói: “Tại sao không nói cho ta biết, phụ thân ta đã xảy ra chuyện!”
Trên thư là hỏa phong của Đông Xưởng, đừng nói là nói cho nàng biết, đến hắn cũng không biết!
Minh Lan Nhược ngẩng đầu nhìn hắn, tuy nàng đang ngồi nhưng khí thế của nàng không thua kém gì hắn đang đứng.
Cơn giận của nàng bùng lên trong đôi mắt sáng như hai đốm lửa, sống động và rực rỡ.
Thương Kiều nhìn sắc mặt của nàng, chợt nhớ tới nàng vừa mới dùng ánh mắt này đối mặt với Thượng Quan Hoành Nghiệp.
Nàng có thể không nhìn rõ nhưng hắn có thể nhìn thấy rõ ràng ánh mắt như nhìn con mồi của Thượng Quan Hoành Nghiệp.
Hắn rất quen thuộc với ánh mắt đó vì nó thường xuyên hiện lên trong mắt chính hắn, là ánh mắt chiếm hữu.
Đó giống hệt ánh mắt buồn nôn của hắn ta.
Ánh mắt hắn mờ mịt không rõ, đột nhiên giơ tay, ôm Minh Lan Nhược đang giãy giụa vào lòng: “Ta đã phái người đi kiểm tra đã lâu nhưng không có kết quả, ta nói cho nàng biết sẽ chỉ khiến cho nàng lo lắng.”
Minh Quốc Công biến mất, sự việc không đơn giản, người của hắn cũng không ai tra ra tin tức.
Minh Lan Nhược vặn vẹo một chút nhưng hắn lại ép nàng mạnh hơn.

Ads
';
Advertisement