Hắn đường đường là Cửu Thiên Tuế, Đốc chủ Đông Xưởng, muốn gì cũng có thể giành về trong tay nhưng hết lần này đến lần khác không thể hoàn toàn không thể ngăn cản nàng làm chuyện xui xẻo, trong lòng ít nhiều cũng bực bội.
Khả năng chịu đựng của hắn rất khá.
Nàng nên an ủi hắn…
Tính toán một chút…
Nàng đắn đo không biết nên giải quyết chuyện của Thương Kiều trước, hay là nên giải quyết chuyện khẩn cấp của Thái hậu nương nương trước!
Minh Lan Nhược bình tĩnh lại, xoay người trở về thư phòng trong tẩm cung Thái hậu, thấp giọng nói với Đàm ma ma mấy câu.
Đàm ma ma bất ngờ: “Người thật sự nắm chắc bằng chứng?”
Minh Lan Nhược nở nụ cười xán lạn rực rỡ, lại lạnh lùng như băng: “Đúng.”
Đàm ma ma gật đầu: “Vậy lão nô theo người đi bái kiến bệ hạ, dù hy sinh cái mạng già này, nhất định giúp người xuất cung!”
Lúc này, chân trời xa xôi đã nổi lên màu trắng bạc.
Trong thư phòng, Minh Đế không hề rảnh rỗi.
Thái hậu bệnh nặng, lão ta lo lắng đến cháy ruột gan, tối hôm qua cũng không có cách nào ngủ được, tuy rằng Thái hậu với vai trò mẫu thân cũng xa cách lão ta rất nhiều.
Nhưng dù sao lão ta cũng là con ruột của Thái hậu, có thể ngồi vững trên ngai vua cũng nhờ Thái hậu ra mặt.
Sáng sớm, có rất nhiều tấu chương của tôn thất và các quan đại thần, một là cầu xin trừng phạt nghiêm khắc Minh Lan Nhược tự tiện dùng thuốc trục lợi, hai là yêu cầu kiểm kê tài sản Bách Thảo Đường của Minh Lan Nhược.
Lý do là Minh Lan Nhược dùng thuốc của Bách Thảo Đường, nàng cũng vì mở rộng danh tiếng của Bách Thảo Đường mới mua danh chuộc tiếng, tự tiện dùng thuốc cấm hãm hại Thái hậu.
Minh Đế cũng từng nghe qua danh tiếng Bách Thảo Đường, biết đó là sản nghiệp của Minh Lan Nhược, dù sao lần này Minh Lan Nhược đã chết, như vậy có thể kiểm kê tài sản Bách Thảo Đường kia sung vào quốc khố.
Lão ta cười lạnh một tiếng, đang định chấm bút phê xuống bên dưới.
Chợt nghe thấy tiếng thái giám bên cạnh bẩm báo: “Bệ hạ, đám người Đại Lý Tự Khanh, Thừa Ân Công và Vương lão thái phó đang ở ngoài cửa nói có chuyện quan trọng cần bẩm báo.”
Minh Đế hơi bất ngờ, thấy phiền phức: “Bọn họ tới làm gì, bảo Thương Kiều đi đối phó với họ đi.”
Công công túc trực bên cạnh cung kính nói: “Bệ hạ, ngài quên rồi sao, ngài sai Thiên Tuế Gia đi giám sát thi công hoàng lăng.”
Hoàng lăng ở Nam Sơn cách ngoại ô kinh thành hơn sáu mươi dặm, cả đi cả về cũng mất ba ngày.
Minh Đế mới sực nhớ ra, lão ta sợ để Thương Kiều ở đây sẽ không có cách nào giải quyết Minh Lan Nhược, bèn sai hắn đi giám sát tiến độ thi công hoàng lăng.
Không ngờ rằng Thương Kiều đi rất dứt khoát, điều này khiến Minh Đế hổ thẹn trong lòng.
Trong lòng Thương Kiều, quả nhiên lão ta vẫn là vị hoàng đế duy nhất, hắn vẫn là trung thần của lão ta.
Lão ta lại muốn giết người ngày đêm săn sóc mình. Lão ta biết rất rõ, Thương Kiều đối xử tốt với Minh Lan Nhược bởi hắn cảm thấy có lỗi.
Minh Đế nhíu mày, thở dài: “Để cho bọn họ vào đi.”
Chỉ chốc lát, đám người Đại Lý Tự Khanh Từ đại nhân, Thừa Ân Công, Vương lão thái phó cùng nhau đi vào.
Tâm trạng Minh Đế có phần buồn bực đi xuống dưới, tự mình đỡ Vương lão thái phó đức cao vọng trọng dậy: “Ân sư, sao người lại đi cùng Từ ái khanh với cữu cữu ta đến đây, có chuyện gì không?”
Vương lão thái phó chắp tay làm lễ: “Bệ hạ, lão thái phó và chúng thần đến vì chuyện của Bách Thảo Đường, nghe nói có người kiến nghị bệ hạ kiểm kê tài sản Bách Thảo Đường, cựu thần cho rằng tuyệt đối không nên.”
Minh Đế bất ngờ: “Sao lại như thế?”
Vương lão thái phó thở dài: “Ngài cũng biết Bách Thảo Đường lấy tư cách hoàng gia buôn bán, chi nhánh rải rác khắp thiên hạ, nhiều phen tai ương dịch bệnh cũng nhờ bọn họ đứng ra cứu giúp.”
“Trong mắt bách tính muôn dân, dược thuốc ở dịch lệ sở toàn bộ do Bách Thảo Đường phân phát miễn phí.”
“Bách Thảo Đường giống như thiện đường của triều đình, vẫn luôn giúp đỡ muôn dân dù nghèo khổ.”
Minh Đế sững sờ, bán tín bán nghi: “Cái gì!”
Thừa Ân Công cũng góp lời: “Bệ hạ, dù Minh Vương Phi thật sự có dùng thuốc cấm gây nên bệnh tình của Thái hậu, ngài cũng chỉ có thể trừng phạt Minh Vương Phi.”
Minh Đế cau mày: “Tại sao lại như vậy?”
Thừa Ân Công thở dài: “Bởi vì nếu ngài kiểm kê, tịch thu tài sản của Bách Thảo Đường, trong mắt bách tính chính là triều đình bạc tình bạc nghĩa, thậm chí có người sẽ nói ngài giết Minh Vương Phi để cướp đoạt Bách Thảo Đường, về sau không dám hợp tác cùng triều đình phân phát thuốc, làm việc thiện nữa!”
Thừa Ân Công cũng là một trong ba nguyên lão, là người của gia tộc Mộ thị của Thái hậu, lời nói có sức mạnh vô cùng.
Minh Đế tức giận: “Trẫm sao có thể cướp đoạt một cái tiệm thuốc, điên rồi sao!”
Đại Lý Tự Khanh Từ đại nhân thấy vậy bèn nói tiếp: “Bệ hạ đương nhiên không làm vậy nhưng không thể ngăn được lời nói vu vạ.”
Thời gian trôi qua mau chóng, đã được một canh giờ.
Thời điểm Minh Lan Nhược và Đàm ma ma đến thượng thư phòng cũng vừa khéo lúc Đại Lý Tự Khanh Từ đại nhân đi ra từ thư phòng hoàng đế.
Nàng mỉm cười hành lễ với Từ đại nhân: “Đại nhân, người vất vả rồi.”
Từ đại nhân vuốt ve chòm râu, ánh mắt sáng lên: “Vương phi khách sáo quá.”
Hai người trao đổi chỉ qua một ánh mắt, một cuộc gặp thoáng qua.
Minh Lan Nhược và Đàm ma ma cùng nhau tiến vào thư phòng, nhìn thấy gương mặt lạnh lùng và đôi mắt giận dữ của lão ta khiến tâm trạng nàng lại càng tốt lên.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất