Minh Lan Nhược - FULL

“Không phải chỉ là muốn bằng chứng thôi sao, điều đó chẳng phải là rất đơn giản à?” Thương Kiều vô tâm mà xoa xoa vòng eo thon thả của nàng.
Sau mấy ngày không gặp, nàng sống cũng thoải mái nhỉ.
Hai mắt Minh Lan Nhược sáng lên: “Gia, ngài có ý chủ ý gì sao?”
Đôi mắt phượng sẫm màu của hắn tỏa sáng một cách kì quái ở trong bóng tối. Hắn cúi đầu, nhẹ nhàng liếm lòng bàn tay mềm mại của nàng đang áp vào đôi môi mỏng của mình: “Ừ, cầu xin ta đi.”
Cảm giác lòng bàn tay nóng rực ươn ướt khiến Minh Lan Nhược hoảng sợ rụt tay lại nhưng nàng chỉ có thể bất lực để hắn ấn tay nàng vào lồng ngực rắn chắc.
“Tình cảnh Thái hậu nương nương hiện giờ mà ngài còn có tâm tư suy nghĩ đến chuyện đó sao?”
Thái hậu nương nương cũng coi như tổ mẫu của Điệu Vương.
“Bọn họ sống chết thì liên quan gì đến ta?” Thương Kiều ung dung bình thản vuốt ve chiếc eo thon của nàng, hờ hững nói.
Minh Lan Nhược sững sờ, nhớ tới tiên đế không phải con ruột của Thái hậu, cả gia tộc tiên đế chết thảm như vậy, Thái hậu cũng chẳng mảy may giúp đỡ.
Trong lòng Thương Kiều đoán chừng không có chút tình cảm nào với tổ mẫu. Thậm chí nếu biến lớn trong cung năm đó thay đổi, Thái hậu chết trước mắt hắn, hắn cũng không thèm liếc mắt nhìn.
Minh Lan Nhược nhẹ giọng nói: “Nhưng Thái hậu đối xử với ta rất tốt, ta cũng mong muốn Thái hậu nương nương có thể thật khoẻ mạnh.”
Nàng hiểu rõ hắn trăm công ngàn việc vẫn gắng lặn lội từ Từ An Cung tới gặp nàng, là nhớ nàng, là lo lắng không yên cho nàng nhưng nàng lại vô tâm hờ hững đáp lại.
Nàng chưa từng gặp tổ mẫu hay ngoại tổ mẫu, đương nhiên Thái hậu nương nương trong lòng nàng sẽ trở thành người nàng thân thiết nhất, ngoại trừ phụ thân ra.
Động tác của Thương Kiều ngừng lại, gương mặt trắng như bạch ngọc của hắn phảng phất sự quỷ dị lãnh đạm, khiến người ta không đoán ra ý nghĩ của hắn.
Minh Lan Nhược chỉ nghĩ có lẽ hắn đang tức giận, trở nên thông minh như hắn mong muốn, bồi thêm một câu: “Nên chờ Thái hậu nương nương khoẻ lại, gia muốn như thế nào cũng được.”
Con ngươi Thương Kiều hơi giãn ra, bỗng mỉm cười vui vẻ: “Trông mặt mũi này của nàng, có vẻ gia giống người xấu rồi.”
Minh Lan Nhược rất muốn nói chẳng lẽ hắn lại là người tốt sao?
Đường lão từng nói với nàng, hắn vẫn còn sót lại chút “lương tâm”, cũng biết Thương Kiều trân quý nàng như báu vật. Nhưng chung quy lại, hắn vẫn khiến người khác cảm thấy nguy hiểm khó lường.
Nàng khiến hắn tức giận, hắn cũng hành hạ nàng không tiếc tay.
Thương Kiều đột nhiên nhàn nhạt nói: “Cách giải quyết rất đơn giản, không hơn bốn chữ: vu oan giá hoạ.”
Minh Lan Nhược sững người, tâm niệm thay đổi thật nhanh, hiểu ngay hắn nói gì.
Nàng cực kì vui vẻ, ôm lấy cánh tay hắn giống như một đứa trẻ: “Không hổ danh là Đốc chủ Đông Xưởng, thâm độc! Lợi hại!”
Thương Kiều cụp mi, lông mi dài đổ bóng xuống khuôn mặt hắn, dịu dàng đến quỷ dị: “Nếu Minh phi nương nương đã nói muốn thế nào cũng được, bản toạ sẽ khắc ghi trong lòng.”
Sợi tua rua lấp lánh trên chiếc mũ quan hắn đội trượt qua da thịt trắng như tuyết trên ngực nàng, mang đến cảm giác nguy hiểm và run rẩy, khiến Minh Lan Nhược sợ rúm người lại.
Nàng thật sự bị điên rồi, làm sao có thể nói muốn gì cũng được kia chứ?
“Cái đó thật ra thì…” Nàng cố gắng cứu vớt một chút.
Nhưng Thương Kiều khẽ mỉm cười, cơ thể di chuyển một chút đã biến mất trong góc sâu của giá sách.
Minh Lan Nhược không kéo người lại: “…”
Chết tiệt, nam nhân này thật sự tức giận rồi!
Nàng lặng lẽ rút bàn tay nhỏ nhắn về, nàng phải biết hắn đã nhìn nàng xuất giá, cho dù trên danh nghĩa nhưng với hắn mà nói.

Ads
';
Advertisement