Minh Lan Nhược - FULL

Công tử mập ngồi bên cạnh hắn ta vừa uống rượu vừa cười đến đáng khinh: “Vậy cũng chưa chắc, Minh Vương phi lớn lên xinh đẹp, còn là nhị hôn, ở trên giường chắc chắn sẽ lẳng lơ hơn những xử nữ kia nhiều.”
“Vậy tại sao Tần Vương điện hạ không đến phủ Minh Phi? Chắc chắn là chê hàng đã qua tay người!” Lại có tên ăn chơi trác táng nở nụ cười.
Chỉ là bọn họ vừa dứt lời, chợt thấy ngoài cửa có một đội Ngũ Thành binh mã ty tiến vào, lạnh lùng vây quanh đám người bọn họ: “Đến đây, áp giải đám người này đi!”
Công tử gầy áo xanh cả kinh, nổi trận lôi đình: “Sao các người có thể tùy tiện bắt người! Ngươi biết bọn ta là ai không?”
Lúc này trên lầu truyền đến một giọng nữ lạnh lùng: “Hừ, dám nghị luận hoàng tộc, theo luật phải đánh hai mươi bản, bất kể các ngươi là ai! Huống chi chỉ là nhị công tử con thiếp thất của An Ninh Công gia, còn có công tử của Hộ bộ viên ngoại Lang gia… Đám ô hợp cũng dám phô trương khắp nơi!”
Mấy tên công tử bột ngẩng đầu lên mới nhìn thấy một thiếu nữ mặt mày hoạt bát lại mang theo chút hung hãn đứng trên lầu.
Người của Ngũ Thành binh mã ty chắp tay với nàng ấy ngay: “Đa tạ Mạc tiểu thư tố cáo!”
Tên gầy áo xanh tức chết: “Ở đâu ra nha đầu chết tiệt dám nhục mạ…”
Mập mạp kia nhận ra người phía trên là ai, tranh thủ ngăn lại công tử gầy áo xanh đang tức giận bất bình bên cạnh: “Đừng, đó là đích tiểu thư nhà Ngự Sử Trung Thừa, phụ thân nàng ấy và ban Ngự Sử dưới quyền của phụ thân nàng ấy phụ trách bới móc, lỡ đâu phụ thân nàng ấy tìm phụ thân chúng ta, ngươi và ta không chỉ bị đánh hai mươi bản là xong việc!”
Một đám ăn chơi trác táng nghe vậy hoảng hốt vội vàng giơ tay áo che mặt, sợ bị nhìn ra là ai.
Nhìn bọn họ chật vật bị người của Ngũ Thành binh mã ty mang đi, lúc này Mạc Phi Yến mới vui vẻ sảng khoái ngồi trở lại vị trí của mình.
Mắt sáng của Minh Lan Nhược cong cong, có chút buồn cười: “Ta bị nghị luận cũng không sao, muội thì lại rất tức giận.”
Thượng Quan Hoành Nghiệp không đến phủ Minh Phi, vốn chính là mục đích của nàng, trong mắt người khác nàng bị “thất sủng” đương nhiên không sao cả.
Mạc Phi Yến chống cằm, tươi cười sáng lạn: “Dù sao ta cũng không thích nhìn bọn họ bắt nạt tỷ, ai dám nói tỷ tỷ không tốt, ta sẽ dạy dỗ bọn họ.”
Mấy ngày nay, chiêu thức đáng tin cậy này của nàng ấy đã dạy dỗ không ít tên ăn chơi trác táng vô sỉ!
Minh Lan Nhược nhìn tiểu cô nương tươi đẹp rực rỡ, đáy lòng cảm thấy ấm áp, cảm giác có người bảo vệ luôn rất tuyệt.
Cũng không biết tại sao, nàng mơ hồ nhớ rằng hình như Phi Yến… Mất sớm, cũng không biết có phải nàng nhớ lầm hay không.
Nhưng nàng còn chưa kịp ngẫm nghĩ đã nhìn thấy một đội cấm quân chạy như bay tới, thoáng cái bao vây tửu lâu.
Cầm đầu là phó thống lĩnh cấm quân tràn ngập sát khí bước vào cửa, lạnh lùng nói: “Lục soát cho ta, cần phải mang Minh Vương phi ra, áp giải vào trong cung!”
Mạc Phi Yến biến sắc, vội nhìn về phía Minh Lan Nhược: “Minh tỷ tỷ…”
Minh Lan Nhược nhẹ nhàng vỗ vỗ vào tay nàng ấy: “Không sao đâu.”
Trong tửu lâu hỗn loạn, nàng quan sát một lúc, rồi lại nhìn về phía Cảnh Minh và Chu Như Cố đi theo mình tới đây: “Cảnh Minh đi cùng ta tiến cung, Như Cố về trước đi.”
Chu Như Cố hiểu ý vội gật đầu, đi lẫn vào mấy khách nhân khác đang hoảng loạn rồi biến mất không thấy bóng dáng nữa.
Sau đó, Minh Lan Nhược bình tĩnh đứng dậy, bước xuống lầu, Mạc Phi Yến không yên lòng cũng mang theo tỳ nữ của mình đi theo xuống lầu.
“Đừng quấy rầy các khách nhân khác, ta ở đây.” Minh Lan Nhược ung dung nói.
Vị Phó Thống Lĩnh Cấm Quân kia vừa nhìn thấy nàng, vội lạnh lùng nói: “Nàng ở đó, bắt lấy, giải vào xe chở tù!”
Dân chúng xung quanh đưa mắt nhìn nhau không hiểu vị mỹ nhân dịu dàng thanh tú này đã phạm phải tội gì.
Minh Lan Nhược nhíu mày: “Ta phạm vào tội gì mà lại bị giải vào xe chở tù?”
Nàng lạnh lùng nhìn chiếc xe chở tù bên ngoài cửa, biết rằng đây chắc chắn có điều khuất tất, làm gì có chuyện chưa qua thẩm vấn mà đã dùng xe chở tù bắt người.
Nàng đường đường là Minh Vương Phi, nếu bị nhốt vào xe chở tù, cho dù là vô tội được phóng thích cũng mất hết tôn nghiêm, không thể sống ở kinh thành được nữa.
“Đây là khẩu dụ của Bệ hạ, áp giải Minh phi vào xe chở tù!” Phó Thống Lĩnh Cấm Quân hừ lạnh một tiếng, không hề nể tình chút nào.
Đã có người dặn dò hắn ta trước, nhất định phải làm cho Minh Lan Nhược mất hết mặt mũi trên đường bị áp giải vào cung.
Hắn ta còn chưa dứt lời, bỗng nhiên một tiếng roi vang lên giữa không trung.
Phó Thống Lĩnh kia không kịp đề phòng, bị quất một roi “Bốp” một tiếng, ngã từ trên lưng ngựa xuống, đau đớn đến mức mặt mày nhăn nhó.
“Là ai?” Vị Phó Thống Lĩnh Cấm Quân kia vừa chật vật vừa tức giận, một đám Cấm quân cũng cùng nhau rút đao ra.
Chỉ thấy Mộ Thanh Thư đang vội từ trên ngựa nhảy xuống, cầm theo roi giọng điệu lạnh lùng nói: “Có lý nào là như vậy, trong cung xảy ra chuyện, Bệ Hạ lệnh ngươi dẫn người vào cung, là để ngươi áp giải phạm nhân sao?”
Phó Thống Lĩnh Cấm Quân kia vừa thấy mặt người đến, vội nhịn đau miễn cưỡng chắp tay: “Thống Lĩnh, sao ngài lại đến đây?”
Hôm nay Mộ Thanh Thư được nghỉ. Hắn ta trực ban, vừa nhận bạc đã muốn xử lý Minh Vương Phi này.
Dù gì trong cung xảy ra chuyện lớn như vậy, người sáng suốt sẽ biết Minh Vương Phi này sắp xong đời, nếu không hắn ta cũng không dám làm như vậy!
Nào ngờ nửa đường Mộ Thanh Thư lại đột ngột nhảy ra!
Minh Lan Nhược mỉm cười với Mộ Thanh Thư: “Mộ Thống Lĩnh.”
“Đi thôi.” Mộ Thanh Thư nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nàng, ánh mắt dịu lại, ra hiệu người kéo xe ngựa đến.
Một đám Cấm Quân tất nhiên cũng thu đao kiếm, để thống lĩnh của bọn họ đưa người lên xe.
Ngồi lên xe ngựa, nàng nhìn về phía Mộ Thanh Thư đang trông chừng ở bên cạnh xe: “Mộ Thống Lĩnh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Ads
';
Advertisement