Minh Lan Nhược - FULL

Dứt lời, hắn lấy bao hỉ phục mà Minh Lan Nhược đã thay rồi xoay người bỏ chạy.
Minh Lan Nhược nhìn bóng lưng hắn cũng không ngăn cản, khi thấy hắn đi xa, mới nhẹ giọng chế giễu: “Ngu ngốc.”
“Đại tiểu thư, sao tiểu thái giám kia lại bỏ chạy, giống như có ai đuổi theo cắn hắn vậy?” Xuân Hòa buồn bực bưng chậu nước đi vào.
Minh Lan Nhược cười nhẹ một tiếng, mắt to nheo lại: “Ai biết được, có lẽ bị trùng tự cho là thông minh cắn.”
Xuân Hòa càng kinh ngạc hơn: “Có loại trùng đó sao?”
Trùng tự cho là thông minh là trùng gì? Chẳng lẽ là cổ trùng của Miêu Cương?
Minh Lan Nhược sờ cái đầu to màu vàng cố gắng giăng lưới ở đầu giường đang chuẩn bị ngủ, kéo dài thanh âm: “Đúng vậy.”
Đại Hoàng không khách khí vươn móng vuốt đẩy đầu ngón tay quấy rầy mình ra, tám con mắt trợn trắng – Ma nữ này đúng là biết nói nhảm ghê!
Bản đại vương cũng không biết có loại trùng này!
Tiểu Diễm Tử mang theo áo cưới ra khỏi phủ Minh Phi, một chiếc xe ngựa đến đón hắn lên xe ngựa ngay.
Tiểu Diễm Tử vừa lên xe đã ném hỉ phục cho Hòa công công, chán ghét nói: “Đốt đi.”
Ánh mắt Hòa công công dừng trên bộ hỉ phục, lộ ra một chút bất đắc dĩ: “Ngài làm gì vậy, nếu để Minh đại tiểu thư biết, chắc chắn sẽ tức giận với ngài.”
Tiểu Diễm Tử lạnh nhạt nói: “Tức giận? Đông Xưởng chúng ta vốn làm mấy việc này, điều tra, ám sát, thậm chí gài bẫy mưu sát chính là nhiệm vụ của chúng ta, ta vốn là kẻ bỉ ổi như thế, nàng thích hay không thích cũng phải chịu.”
Hòa công công nhìn phong thái này của hắn, nhịn không được buồn bực, vị này bị Minh đại tiểu thư cho uống thuốc súng hay sao khó chịu dữ vậy?
Ông ta vẫn nhỏ giọng khuyên nhủ: “Thân thể ngài còn chưa khôi phục hoàn toàn, đừng dùng Co Cốt công, quá phí nội lực tu vi.”
Khiến thân hình người trưởng thành co lại thành thân hình thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, không phải một chuyện dễ dàng.
Nhưng thân thể của chủ tử nhà mình còn chưa khỏe hẳn, quá sức như thế sao mà được!
Tiểu Diễm Tử thản nhiên nói: “Ta tự có chừng mực.”
Hắn lấy một cái gương nhìn mặt mình, hừ lạnh: “Cái mặt nạ da người này làm không tệ, ngược lại rất đẹp, chuẩn bị thêm hai cái giống nhau.”
Hòa công công thầm nghĩ, chỉ cần ngài xuất hiện trước mặt Minh đại tiểu thư là thế nào cũng phải ăn mặc thật đẹp.
Cho dù là thư sinh Ẩn hay Tiểu Diễm Tử, cũng kiên quyết từ chối đeo mặt nạ da người khó coi xuất hiện trước mặt đại tiểu thư.
Nhưng ngài thích chưng diện lại rêu rao như vậy, sớm muộn gì cũng bị Minh đại tiểu thư phát hiện!
Tiểu Diễm Tử bỗng nhiên lạnh lùng nhìn qua: “Dặn dò với cái bóng thay bản tọa sắm vai thư sinh Ẩn kia, ngoan ngoãn đứng ở Tây khoái viện, không có việc gì thì không được ra ngoài, nếu bị người phát hiện có gì không ổn, bản tọa sẽ chỉ hỏi hắn ta!”
Vừa nghĩ tới tên khốn Thượng Quan Hoành Nghiệp kia dám ở trước mặt hắn kiêu ngạo, ngang nghiên cướp mất tiểu cô nương của hắn, là hắn rất muốn dứt khoát làm thịt Thượng Quan Hoành Nghiệp!
Giết người gì gì đó là đơn giản nhất, rắc rối là rắc rối sau khi làm thịt Thượng Quan Hoành Nghiệp mang đến.
Tiểu Diễm Tử bực bội hừ lạnh.
Hòa công công nhìn lệ khí trong mắt Tiểu Diễm Tử đành phải nói: “Ngài yên tâm, sẽ không xảy ra vấn đề.”
Ông ta do dự một chút, lại nói: “Gần đây vết thương của Tần Vệ trưởng đã khá hơn một chút, tâm trạng hắn ta sa sút thường đến Cảnh Sơn tế bái mộ Vân Nghê, sau đó đến quán trà nghe hát.”
Tiểu Diễm Tử nheo mắt lại: “Nghe hát?”
Hòa công công nói: “Là vở mà Vân Nghê Vệ trưởng rất thích – Mẫu Đơn Đình.”
Tiểu Diễm Tử uốn gối lười biếng tựa vào gối mềm: “Hắn ta ngược lại đối với Vân Nghê rất thâm tình, thế nào, gánh hát có vấn đề hay là quán trà có vấn đề?”
Hòa công công nhỏ giọng nói: “Lão nô cho người tra xét, gánh hát kia rất nổi tiếng, từng ra vào phủ Thái tử và Tần Vương phủ, đương nhiên cũng ra vào phủ đệ của các vương công quý tộc khác, mặt ngoài nhìn không có vấn đề gì.”
Nhưng những gián điệp như bọn họ đã thấy quá nhiều thứ xấu xa, luôn cảm thấy có vấn đề, sau khi điều tra là phát hiện gánh hát kia có chút kỳ quái ngay.
Tiểu Diễm Tử nheo mắt lại, vuốt da mặt xinh đẹp hơi mang nét trẻ con của mình: “A, mặc kệ Tần Ngọc Trầm có biết gánh hát kia có vấn đề hay không, gánh hát này là thứ tốt…”
Thái giám trẻ tuổi nở nụ cười trẻ con đến xấu xa nghiêm nghị đối với cái gương: “Buộc tiểu nương nương Minh Phi của ta gả chồng thì phải có người trả giá bằng máu, để ta nghĩ xem lần này ai phải chết, ừ, không gấp, từ từ quan sát một khoảng thời gian đã.”
Người khiến hắn không vui thì phải chết!
Chậm rãi chặt đứt cánh chim của bọn họ, nhìn những tên kia hấp hối giãy giụa chắc chắn rất thú vị!
Hòa công công nhìn chủ tử nhà mình, thay đổi một bộ da thiếu niên xinh đẹp ác độc, dường như tâm tính cũng thay đổi theo, lời nói cử chỉ cũng thay đổi theo.
Tâm trạng ông ta rất phức tạp, gia giỏi nhất là diễn kịch và mê hoặc lòng người, tựa như Tu La Vương ngàn mặt, cho nên không ai quen với những công việc dơ bẩn ở Đông Xưởng và Cẩm Y Vệ hơn hắn, điều đó giúp hắn trở thành đốc chủ nắm quyền lớn nhất ở Đông Xưởng trong thời gian ngắn.
Nhưng gia dùng hình tượng ngàn người ngàn mặt này đi tiếp xúc với đại tiểu thư Minh gia, chỉ sợ không thích hợp, ngày sau nếu đại tiểu thư Minh gia biết… Thì không ổn rồi.
Thời gian thoáng cái lại trôi qua mười ngày.
Thượng Quan Hoành Nghiệp không bước vào Minh Phi phủ một bước, ngày ngày ở Tần Vương phủ, bên ngoài người người đang âm thầm bàn tán Minh Lan Nhược bị “thất sủng”.
Trong tửu lâu náo nhiệt nhất kinh thành, một đám công tử đang thầm nghị luận.
“Ta đã nói loại giày rách như Lan Nhược là bị bệ hạ ép nhét cho Tần Vương điện hạ, nàng làm sao có thể so với Chu Vương phi!”

Ads
';
Advertisement