Minh Lan Nhược - FULL

Thời tiết hơi tốt hơn một chút nhưng vẫn mưa lạnh liên tục, hai hỷ sự của phủ Tần Vương vô cùng náo nhiệt.
Đầu tiên là tiệc Chu Võ Hầu phủ gả nữ nhi đi, đích trưởng nữ Chu Trường Nhạc được phong làm Tần vương phi, chính thức được tám kiệu lớn đến rước, đưa vào phủ Tần Vương, của hồi môn mười dặm của nàng ta còn cố ý đặc biệt đi qua phủ Minh Phi.
Tiếng trống kèn rộn ràng, khiến sắc mặt mọi người trong Minh Phi phủ không được tốt lắm.
“Dù đến lúc đó đại tiểu thư không vào phủ Tần Vương nhưng nếu Tần Vương thường xuyên đến Minh Phi phủ thì sao?” Chu Như Cố ôm kiếm không nhịn được thấp giọng hỏi Trần Ninh.
Tần Vương là một nhân vật lợi hại, nếu hắn ta phát hiện có điều gì không ổn…
Trần Ninh chưa kịp trả lời, đã nghe thấy giọng khàn khàn của Vương ma ma vang lên sau lưng họ: “Tin tưởng đại tiểu thư nhà ta, đã chọn phục vụ đại tiểu thư là chủ tử thì không nên nghi ngờ đại tiểu thư.”
Trần Ninh và những người khác nhìn ra ngoài cửa, nhìn đoàn người đưa dâu dài dằng dặc, sắc mặt trầm ngâm.
Chỉ nghĩ đến việc ba ngày nữa đại tiểu thư nhà họ sẽ bị ép gả cho nhi tử của lão hoàng đế, họ đã cảm thấy vô cùng tức giận, đám người hoàng thất nhất định không chịu tha cho Tiêu gia, họ những đứa trẻ mồ côi của Xích Huyết quân sớm muộn cũng sẽ diệt toàn bộ gia tộc Minh Đế!
Thời gian trôi nhanh như bay
Ba ngày sau, Minh Phi phủ tràn ngập không khí náo nhiệt, chỗ nào cũng treo đèn kết hoa, Minh Lan Nhược mặc bộ giá y đỏ thắm ngồi trước gương.
Nàng lơ đãng hỏi: “Đốc chủ đã đến chưa?”
“Hoà Công Công với vài vị đại nhân có địa vị cao đã đến rồi nhưng Đốc chủ vẫn chưa đến.” Xuân Hòa cài một cây trâm mẫu đơn bằng vàng đính ngọc trai lên tóc Minh Lan Nhược.
Minh Lan Nhược cụp đôi mắt sáng xuống, trên khuôn mặt xinh đẹp thoáng mang vẻ bất đắc dĩ, khẽ nói: “Ngài ấy không đến cũng tốt.”
Nàng cũng không hy vọng hắn đến, để hắn nhìn thấy cảnh nàng gả cho người khác.
Dù đây chỉ là một cuộc liên hôn chính trị giả nhưng trên danh nghĩa nàng đã là thê tử của hắn. Hắn chính là nhi tử của Mai Phi, là vị ‘Điệu Vương’ trong truyền thuyết.
Nàng đang là vương phi của hắn lại đi “tái giá” lần nữa, một người kiêu ngạo như hắn làm sao chịu nổi việc này?
Xuân Hòa do dự một lúc, rồi vẫn xoay người lấy một hộp gỗ tử đàn mang vẻ hoa lệ ra: “Đây là của hồi môn được thêm vào Tề Công Công mang đến sáng sớm nay, nói là Thiên Tuế Gia tặng đại tiểu thư.”
Minh Lan Nhược nhìn hộp gỗ tử đàn được khảm xà cừ, nạm hồng ngọc và ngọc lục bảo, trong lòng bỗng cảm thấy đau đớn một cách khó hiểu.
Thê tử mình “tái giá” nhưng trên thân phận hắn là nghĩa phụ lại phải đứng ra tặng thêm của hồi môn trước mặt mọi người, để cho người ta biết rằng nàng được hắn, “người thân” này bảo vệ, không để người khác coi thường.
Nàng đưa tay nhẹ nhàng chạm vào cái hộp kia, khẽ hỏi nhẹ: “Tiểu Hi đâu? Đã đưa nó đến Đông Xưởng chưa?”
Xuân Hòa gật đầu: “Đã làm theo phân phó của đại tiểu thư, để Tề Công Công dẫn tiểu thiếu gia đi Đông Xưởng, Cảnh Minh đi theo chăm sóc người, tiểu thư yên tâm.”
Minh Lan Nhược thở dài: “Vậy thì tốt.”
Thật ra, nàng đã dự đoán được rằng hắn sẽ không đến nhưng chắc chắn sẽ gửi lễ vật tới, vì vậy đã dặn dò rằng nếu Đông Xưởng cho người đưa đồ gì đến thì hãy đưa Tiểu Hi qua đó.
Để tiểu ma đầu đó bầu bạn với đại ma đầu vài ngày, có hài tử để chăm sóc và ở bên, hắn sẽ không dành quá nhiều tâm tư vào nàng nữa, cũng sẽ không cảm thấy quá mức dày vò.
Không biết hắn đã gửi thêm của hồi môn gì cho nàng…
Nàng đưa tay nhẹ nhàng mở chiếc hộp đắt tiền đó, rồi đờ người ra.
Bên trong hộp là ba cây trâm, một cây là hoa sen bằng ngọc bích tuyệt đẹp, cây khác là chim phượng đính ngọc trai Hợp Phố, cây còn lại có hình quạt cung đình bọc lụa làm bằng vàng và hồng ngọc.
Các cây trâm vô cùng tinh xảo, giá trị chắc chắn không thấp, được chế tác rất tỉ mỉ, cực kỳ hoa lệ sang trọng, chỉ hợp với trang phục chính.
Mỗi cây có cán thân giống y hệt cây trâm nàng đánh rơi ở Đông Xưởng hôm đó. Phần cán tròn dài của trâm to hơn bình thường khoảng nửa ngón tay, còn được chạm trổ họa tiết gồ ghề.
Phần đuôi sắc nhọn của trâm cũng có nắp ngọc trai tinh xảo lớn bằng đốt ngón tay.
Nắp ngọc trai lớn này sau khi trâm cắm vào tóc, sẽ được cố định chặt trên đuôi sắc nhọn của trâm.
Đây vừa là đồ trang trí lộng lẫy, vừa có thể tránh cho trâm bị rơi hoặc làm bị thương những tiểu thư và các phu nhân cài nó.
Minh Lan Nhược có ấn tượng sâu sắc về cấu trúc trâm có ngọc trai đính trên mũi trâm này…
Nàng khẽ hít sâu một hơi, ừm, hắn tặng nàng những cây trâm này, chắc chỉ đơn giản là để bổ sung của hồi môn, không có ý gì khác.
Chẳng phải hắn đang đau buồn và khổ sở vì nàng sắp gả cho người khác sao?
Sao còn có thể “có mưu đồ khác”, ám chỉ điều gì chứ!
Xuân Hòa tinh mắt thấy dưới những cây trâm quý giá đó, có một mảnh giấy đánh dấu sách màu xanh nhạt, nàng cầm lên: “Đại tiểu thư, đây là thư tay của Đốc chủ!”
Minh Lan Nhược vội vàng giật lấy, bản năng nàng mách bảo trên đó không có gì hay ho.
Nàng mở ra, chỉ thấy trên đó viết một dòng chữ nhỏ sống động như rồng bay phượng múa:
“Tặng ba cây trâm mới được chế tạo coi như để bồi thường cây trâm cung đăng Minh Phi nương nương làm rơi ở chỗ bản toạ, mong Minh Phi nương nương vẫn nhớ cách dùng trâm.”
Trực tiếp thẳng thắn, gần như không kiêng nể gì mà mang hàm ý cảnh cáo!
Hắn đang cảnh cáo nàng, không được để Thượng Quan Hoàng Nghiệp có bất kì hành động thân mật nào!
Nếu không, hắn sẽ nhắc nhở nàng cách “dùng” trâm!
Minh Lan Nhược “xoẹt” một tiếng bóp chặt mảnh giấy trong lòng bàn tay, khuôn mặt nhỏ nhắn lúc đầu xanh xao rồi lại đỏ bừng, đỏ đến mức như sắp chảy máu!
Thương Kiều, tên hỗn trướng vương khốn nạn!
Nàng còn buồn bã vì hắn, ai ngờ trong đầu người ta không phải cảnh cáo nàng thì cũng là trêu ghẹo nàng!

Ads
';
Advertisement