“Đừng… đừng dùng cái đó…” Trong phòng vang lên tiếng khóc nức nở của một nữ tử nhưng lại bị ai đó chặn lại, trở nên đứt quãng nhưng đầy cám dỗ mê người.
Ánh sáng bên ngoài dần dần mờ đi, khi hắn bế nàng lên, người nàng ướt đẫm mồ hôi, gương mặt ửng đỏ, tóc bị nước mắt làm ướt, những sợi tóc lộn xộn bám vào khuôn mặt, phần trên của bộ đồ nhàu nát tả tơi vô cùng.
Đầu mũi và khóe mắt nàng đỏ lên vì khóc nhưng hắn lại cố tình kéo nàng lại gần trước gương, để nàng tự nhìn thấy mình khi bị phá hư đến tàn tạ nhìn như thế nào.
Nàng ngay lập tức đưa tay che mặt, vừa xấu hổ vừa giận dữ cắn môi: “Đừng… đừng nhìn ta!”
Nàng thật sự sắp phát điên rồi!
Cầu xin hắn, nàng thậm chí khóc cầu xin hắn nhưng hắn không chịu buông tha cho nàng trong suốt hai canh giờ liền!
“Sao vậy, Minh Phi nương nương không thích ta hầu hạ sao, cũng đúng, mặc dù trước đây nhìn nhiều nhưng đây là lần đầu tiên chính tay ta làm. Nhưng hoàng thượng cũng từng nói ta học gì cũng nhanh.”
Thương Kiều nhướng mày, khóe mắt hắn cũng nhuốm đỏ, hơi thở vẫn hỗn loạn nhưng nhiều hơn đó, là cảm giác thỏa mãn kỳ dị.
Hắn nhẹ nhàng nắm lấy cằm nàng, buộc nàng nhìn thẳng vào gương, trong mắt hắn là ngọn lửa đen tối chưa từng thỏa mãn: “Tiểu nương nương của ta, hãy nhìn kỹ, đây chính là quan hệ đối thực, ngoài ta ra, không ai có thể chạm vào nàng, cũng không ai có thể khiến nàng khóc ở trên giường đẹp mắt giống như vậy.”
Không ai có thể làm được!
Minh Lan Nhược bị hắn giam cầm trong vòng tay, cảm nhận được sự yếu đuối và xấu hổ của bản thân, nàng chưa từng trải qua cảm giác bị trói buộc trong tay người khác, mọi giác quan bị thao túng như thế này.
Nàng vừa xấu hổ vừa ấm ức, tức giận đấm vào ngực hắn: “Ngài điên rồi sao, hay muốn ép ta điên?”
Hắn nhìn nàng vẫn đang run rẩy trong lòng, không nhịn được ôm chặt lấy nàng, vùi đầu vào tóc nàng: “Nàng là của ta… nàng là của ta… của ta… của ta…”
Hắn biết tâm lý của mình rất vặn vẹo, cũng biết phương pháp của mình quá đáng.
Nhưng hắn không thể nhịn được… chỉ cần nghĩ đến việc nàng sẽ trở thành thê tử của người khác, hắn lại cảm thấy mình sắp phát điên đến nơi rồi.
Minh Lan Nhược chỉ cảm thấy đốc chủ đại nhân của Đông Xưởng, chính là người đang ôm mình bây giờ còn run rẩy hơn nàng, toàn thân tràn ngập khí tức bất lực và đè nén, nàng ngẩn người, trái tim đau nhói.
Nàng cũng không muốn nói gì, chỉ ngừng lại một chút, vẫn vươn tay ôm lấy cổ hắn, ủ rũ nói: “Ừ, ta là của ngài.”
Ôi, rõ ràng người bị bắt nạt là nàng, giờ lại còn phải an ủi hắn sao?
Đây là thế đạo gì vậy?
Một lúc sau, nàng mới ủ rũ nói: “Ta không thoải mái, muốn đi tắm rửa.”
Thương Kiều lúc này mới từ người nàng ngồi dậy, nhẹ nhàng bế nàng đi vào phòng tắm: “Để ta hầu hạ nàng!”
Minh Lan Nhược nghe thấy hai chữ ‘hầu hạ’, toàn thân cứng đờ: “Miễn đi!”
Nói rồi, nàng bèn nhảy xuống đất, suýt nữa thì chân mềm nhũn ngã xuống.
Thương Kiều đưa tay ra kéo nàng nhưng Minh Lan Nhược như nhìn thấy ma, đẩy hắn ra, cắn môi bám vào bàn đứng vững: “Ta tự làm .”
Nhìn nàng loạng choạng đi vào phòng tắm, Thương Kiều nhẹ nhàng nhướng mày: “Minh Phi nương nương yếu đuối như vậy, sau này khi bản toạ khỏe mạnh, ngươi phải làm sao đây?”
Minh Lan Nhược bám vào tường, giận dữ nhìn lại hắn: “Vậy ngài cứ làm thái giám cả đời đi! Dù sao con cũng có rồi! Ngài còn làm nam nhân làm gì nữa!”
Thương Kiều: “…”
Nhìn nàng quay lưng bước vào phòng tắm.
Hắn cười nhẹ: “Không thể như vậy được.”
Nói rồi, hắn nhìn vào cây trâm trên bàn, trên thân trâm toàn là thứ nước trong suốt, hắn nhẹ nhàng chạm vào cây trâm, nắm chặt trong tay, rồi cẩn thận cất đi.
Lần sau, dùng cái gì đây?
…
Thời gian trôi qua nhanh chóng, chớp mắt đã vào đầu tháng Năm.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất