Minh Lan Nhược - FULL

Người khám nghiệm tử thi kia cúi đầu, không dám nhìn bà ta.
Minh Lan Nhược rũ lông mi dài xuống, không kiên nhẫn nghĩ, được rồi, vở kịch này nên kết thúc rồi, nàng còn phải trở về nhìn đại thái giám đáng thương của nàng.
Nhưng một bóng người cao lớn mặc mãng phục đỏ sậm đột nhiên nhảy vào.
Minh Lan Nhược sửng sốt, theo bản năng ngẩng đầu: “Thương Kiều, sao ngài…”
Một chút chuyện nhỏ, nàng có thể ứng phó, sao hắn lại ra ngoài?
Nhưng sau khi nhìn rõ, nàng lạnh lùng, mặt không cảm xúc nghĩ: Thượng Quan Hoành Nghiệp đến đây làm gì, lại còn mặc mãng bào mà bình thường không thường mặc, hại nàng mất công lo lắng hoặc… vui mừng hụt một trận.
Tần Vương Thượng Quan Hoành Nghiệp vừa vào nội điện đã nói với Lại đại nhân: “Lại đại nhân vất vả rồi, thật không phụ lòng tin của bản vương.”
Ánh mắt Minh Lan Nhược lạnh lẽo, buồn bực nhìn về phía Tiểu Tề Tử: “?”
Thượng Quan Hoành Nghiệp tại sao lại tới đây xem náo nhiệt làm gì? Rõ ràng là nàng sai Tiểu Thất Tử đi tìm Đại Lý Tự Thừa thôi mà?
Tiều Tề Tử tỏ ra khó nói hết trong một câu, rồi cười khô khan.
Đại Lý Tự Thừa Lại đại nhân cũng có vẻ mặt kỳ lạ, xua tay nói: “Tần Vương quá khen, chỉ là trách nhiệm của hạ quan mà thôi!”
Trước đó Tề công công của Đông Xưởng gọi ông ấy đến Từ An cung bẩm báo chi tiết nhưng lúc ông ấy chuẩn bị ra ngoài, lại gặp được Tần vương bị dặn dò một thêm lượt, yêu cầu ông ấy bảo vệ đại tiểu thư Minh gia.
Ai nói đại tiểu thư Minh gia bị đưa đi minh hôn, gia tộc bị diệt vong, nên cô đơn yếu đuối, bị người khác ức hiếp vậy?
Vừa có Đông Xưởng, vừa có Tần Vương ra mặt, còn nàng là đại Đông gia thần bí phía sau Bách Thảo Đường, thế lực hùng hậu, chẳng trách Đại Lý Tự Khanh và những người khác rất ngưỡng mộ nàng!
Minh Quốc Công bề ngoài tưởng chừng như phớt lờ nữ nhi của mình nhưng lại lén lút chia cho nàng phần lớn sản nghiệp!
Từ khi Minh Lan Nhược làm Đông gia phía sau Bách Thảo Đường, mọi người âm thầm suy đoán rằng đây là tài sản do Minh Quốc công cho nữ nhi của mình.
Thượng Quan Hoành Nghiệp nhìn Minh Lan Nhược thật lâu: “Không cần phải cảm kích, bản vương biết tâm ý của ngươi.”
Thật ra hắn ta đã đến ngoài cửa từ lâu, vừa hay nghe được nàng khen hắn ta khí vũ hiên ngang, phong thần tuấn lãng.
Đặc biệt là cách mắt nàng sáng lên khi hắn ta bước vào.
Minh Lan Nhược, nữ nhân ngốc với cái miệng cứng rắn này, quả nhiên trong lòng có hắn ta, nếu như không phải vì hắn ta đuổi tới kịp thời thì nàng nhất định sẽ không có cách nào thoát thân, luôn là hắn ta cứu được nàng!
Minh Lan Nhược bị Thượng Quan Hoành Nghiệp nhìn chằm chằm, nổi hết cả da gà.
Biểu tình “Tiểu oan gia, ngươi nhìn ngươi xem, mạnh miệng nữa đi” của tên này là sao nữa vậy?
Chẳng lẽ hắn ta cũng tới Đại Lý Tự tìm Lại đại nhân sao?
Đại trưởng công chúa Nguyên Gia cảm thấy tình thế đang không ổn, tức giận lập tức cầm Long Đầu đập xuống đất: “Tần Vương điện hạ, người không nên uy hiếp Đại Lý Tự Thừa để bảo vệ trắc phi của mình! Người hồ đồ rồi sao?”
Bà ta không tin, Tần Vương vì một chiếc giày hỏng lại dám đắc tội với đại trưởng công chúa, thế nhưng bà ta lại tận lực nâng đỡ hắn ta trong cuộc chiến tranh giành ngai vàng!
Thượng Quan Hoành Nghiệp không ngờ đại trưởng công chúa lại tức giận như vậy, hắn ta nhất định không thể để Minh Lan Nhược bị oan, nếu không Trắc phi của hắn ta sẽ phải làm nô tỳ, còn cái danh Tần Vương này của hắn ta cũng không cần phải làm nữa.
Hắn ta đành phải nói: “Cô tổ mẫu, đừng tức giận, đây là hiểu lầm, bản vương để Lan Nhược xin lỗi người!”
Minh Lan Nhược nhướng mày, người này nhất định là bị bệnh tâm thần! Đang tự nói chuyện với chính mình?
Đại Lý Tự Thừa khó chịu, không khách khí nói: “Đại trưởng công chúa nói Đại Lý Tự chúng ta làm trái pháp luật vì lợi ích cá nhân sao? Khi vụ án vừa xảy ra, Điệu Vương Phi đã sai người báo với Đại Lý Tự, qua tay Đại Lý Tự Khanh Từ đại nhân đã sớm đưa ra phán đoán.
Ông ấy cười lạnh một tiếng: “Ngược lại, Đức Huệ huyện chúa đã cố gắng hối lộ chúng ta để buộc tội Điệu vương phi đánh thuốc con chó nhưng con chó đó vốn quen ăn thịt người nên bỗng nhiên phát điên, e là vì ngửi thấy mùi thịt!
Đại Lý Tự là tổ chức có thẩm quyền thực sự, bình thường sẽ cho những quý tộc này chút mặt mũi nhưng không có nghĩa họ sợ hãi những quý tộc không có quyền và chức vị này.
Huống chi bây giờ đã có Đông Xưởng và Tần Vương làm chỗ dựa, ông ta sao có thể bán đứng danh dự của đại trưởng công chúa Nguyên Gia?
Huống chi ông ta lại không chịu nổi loại sâu bọ như Đức Huệ huyện chúa, chẳng lẽ người hầu, cung nữ, thê thiếp không phải là mạng người sao?
Lời này vừa nói ra, sắc mặt mọi người đột nhiên thay đổi!
Thịt người? Đức Huệ huyện chúa dùng người nuôi chó! Đây có còn là con người nữa không vậy?
Trước đây, nếu chỉ tranh chấp bằng lời nói giữa nữ nhân, một khi lời của Đại Lý Tự Thừa thốt ra, tương đương với việc Đức Huệ huyện chúa gài bẫy người khác, có ý định biển thủ tiền của người khác!
Đại trưởng công chúa Nguyên Gia tuy kiêu ngạo đến già nhưng cũng hiểu được sức nặng trong lời nói của Đại Lý Tự Thừa, sắc mặt tái xanh: “Không phải…”
Thái hậu lạnh lùng nói: “Đức Huệ, ngươi đã vu khống người khác, coi thường đạo đức con người, hành vi tàn ác của ngươi mới thực sự là sỉ nhục thể diện hoàng gia chúng ta, người đâu, mau giam Đức Huệ huyện chúa vào Tu Đức Ti, cả đời không được ra ngoài”
Đức Huệ không dám tinh ôm lấy đại trưởng công chúa Nguyên Gia: “Không… mẫu thân, nữ nhi không muốn… không muốn!”
Tu Đức Ti là một nơi được thiết kế đặc biệt để giam giữ những nữ thân nhân là tội phạm của tông thất, cả ngày phải xay gạo, giặt quần áo, ăn uống ngủ nghỉ như nhà tù.
Họ cũng sẽ bị các nha hoàn của Tu Đức Ti đánh đòn và bắt nạt. Không mấy nữ nhân được cưng chiều trong tông thất có thể sống sót sau ba năm ở đó!
Tuy nhiên, có vài hoạn quan cường tráng xông tới ngăn cản Đức Huệ huyện chúa, đại trưởng công chúa vội vàng ôm lấy bà ta.
Bà ta vẫn còn bị thương, cơn đau khiến nàng ta hét lên như một con heo bị giết thịt: “Aaa, đau quá!”

Ads
';
Advertisement