Lời còn lại của nàng ta bị hai người Minh Lan Nhược đột nhiên tát mạnh đến mức lưu lại dấu tay.
Chu Trường Nhạc không dám tin che mặt, chỉ vào Minh Lan Nhược, run giọng nói: “Ngươi… Ngươi dám đánh ta?”
“Không phải là ngươi nói một cái tát vỗ không vang sao, ta cho ngươi xem một cái tát này có vang hay không, đây không phải rất vang sao!”
Nàng lạnh lùng nhìn quanh bốn phía: “Các vị phu nhân tiểu thư, ta chỉ hỏi một câu, trên đường các vị bị chó không có mắt cắn thì các vị có phải quỳ xuống nhận lỗi với chó không?”
Đám phu nhân sửng sốt, nhanh mồm nhanh miệng nói: “Điều này sao có thể, đương nhiên là lỗi của chó.”
“Chó cắn người là lỗi của chó, tại sao nam tử xâm phạm và quấy rối nữ tử lại là lỗi của nữ tử, nữ tử chúng ta thấp hèn đến mức không bằng một con chó sao?” Nàng cười khẩy.
Đây là đạo lý hoang đường gì vậy!
Một đám quý phu nhân cùng các tiểu thư ngây ngẩn cả người, trong lúc nhất thời lúng túng không nói gì, nếu như không ủng hộ, chẳng lẽ thừa nhận mình không bằng chó?
Không ít tiểu thư xúc động trong lòng chỉ âm thầm cảm thấy Minh Lan Nhược nói có lý.
Minh Lan Nhược khiêu khích nhìn về phía Chu Trường Nhạc.
Chu Trường Nhạc quả thực muốn tức điên lên, nàng ta thét chói tai nhào tới, vung tay về phía Minh Lan Nhược: “Tiện nhân ngươi, ngươi không xứng gả cho Tần vương…”
Nhưng Từ Tú Dật lại đi lên giữ chặt nàng ta, lạnh lùng nói: “Chu Trường Nhạc, ngươi có thể bởi vì ghen ghét Điệu Vương phi mà đẩy hài tử mới mấy tuổi của nàng ấy xuống suối nước nóng, ý đồ dìm chết thằng bé, ngươi thủ đoạn độc ác như vậy, cũng có thể gả cho Tần vương, vậy tại sao Lan Nhược lại không thể?”
Chu Trường Nhạc cứng đờ.
Nhắc lại chuyện cũ, một đám khuê tú cùng các quý phu nhân cũng nhớ tới chuyện Chu Trường Nhạc từng cố gắng dìm chết hài tử của Minh Lan Nhược vào suối nước nóng ở núi Thang Tuyền.
Các nàng ta bắt đầu nghi ngờ, mục đích Chu Trường Nhạc nói những lời này, bởi vì ghen ghét Minh Lan Nhược.
“Ngươi… Ngươi… Nói bậy.” Chu Trường Nhạc bình tĩnh cất cao giọng.
Từ Tú Dật cười khẩy: “Nói bậy? Ở đây không ít tiểu thư đã đi qua núi Thang Tuyền, ngươi còn giảo biện? Loại người như ngươi bởi vì đố kỵ mà có thể giết hài tử không có quan hệ lợi ích, về sau hài tử của Tần vương phủ, không phải ngươi sinh thì sẽ bị ngươi hại chết đúng không, nam nhân nhà ai cưới ngươi, còn có thể nhiều con nhiều phúc?”
Chu Trường Nhạc sẽ lợi dụng thuật nói công kích Lan Nhược sao? Loại tiểu thư khuê các đùa bỡn tâm thuật này mà thôi, ai mà không biết?
Sắc mặt của một đám quý phu nhân cũng thay đổi, các nàng cũng có nhi tử, nếu như nhi tử cưới nữ tử như Chu Trường Nhạc, quả thật dễ đoạn tử tuyệt tôn!
“Chu đại tiểu thư này cũng không phải là người tốt, ghen ghét cũng là tội thất xuất.”
“Làm sao nàng ta còn mặt mũi nói người khác không xứng gả cho Tần vương?”
Chu Trường Nhạc quả thực tức giận đến mức cả người phát run, oán độc chỉ vào mũi Minh Lan Nhược, thét chói tai: “Loại giày rách đi khắp nơi quyến rũ người khác, gặp ai cũng muốn ngủ, ta ghen tị với nàng ta làm cái gì…”
Minh Lan Nhược bỗng nhiên tiến lên một bước, Chu Trường Nhạc sợ tới mức theo bản năng lui một chút, không cẩn thận ngã xuống đất.
Minh Lan Nhược khinh miệt cười một tiếng: “Yên tâm, ta không đánh ngươi.”
Nhưng người lắm chuyện, tự có người thu thập!
Nàng nhìn về phía Thái hậu, vẻ mặt áy náy mà làm lễ: “Thái hậu nương nương, Lan Nhược có lỗi khi đã để những lời ô ngôn uế ngữ này làm nhục phượng nhĩ và Từ An cung của người.”
Thái Hậu không chút thay đổi bưng chén trà lên, thưởng thức một ngụm: “Thân là tiểu thư khuê các, lại ô ngôn uế ngữ như phố phường chanh chua, chữ gì cũng mắng ra khỏi miệng được, lòng dạ độc ác với cả hài tử, đây mới là tang đức bại hạnh, người đâu, kéo Chu Trường Nhạc ra ngoài vả miệng hai mươi cái!”
Ngay từ đầu Chu Trường Nhạc cho rằng Thái hậu răn dạy Minh Lan Nhược, kết quả nghe phía sau mới phát hiện không đúng, vậy mà nàng ta lại sắp bị đánh?
Nàng ta vừa tức vừa hận, run giọng hô to: “Thái hậu, nàng ta động thủ đánh người, người không phạt, lại muốn phạt người nói thật như ta, ta không phục, người bất công!”
Thái hậu trừng mắt lạnh lùng, giơ tay “Xoảng” một tiếng, trực tiếp đập cái ly vào trước người nàng ta, nước trà vỡ vụn bắn tung tóe trên mặt nàng ta, nàng ta sợ tới mức run rẩy.
“Câm miệng, ai gia thiên vị hay không thiên vị đến phiên ngươi chỉ trích sao? Ngươi tính là thứ gì, dám chống đối ai gia, không biết hối cải, vả miệng năm mươi cái!”
Đàm ma ma ra lệnh một tiếng, Chu Trường Nhạc bị kéo xuống một cách chật vật, không bao lâu sau, ngoài cửa điện đột nhiên truyền đến tiếng nan trúc vả mặt.
“A a a!” Tiếng kêu thảm thiết của Chu Trường Nhạc truyền đến.
Sắc mặt của đại trưởng công chúa cực kỳ khó xử, Thái hậu đâu chỉ là đánh Chu Trường Nhạc, thật ra là giết gà dọa khỉ, thể hiện sự bất mãn của bà đối với đại trưởng công chúa là mình!
Đức Huệ huyện chúa thấy tất cả mọi người đứng về phía Minh Lan Nhược, vừa căng thẳng vừa tức giận.
Bà ta che mặt của mình, hung tợn nói: “Minh Lan Nhược, ngươi không cần để ý trái phải mà nói nó, ngươi làm tổn thương ta, đây là sự thật!”
Minh Lan Nhược nhướng mày: “Vậy sao?”
Đức Huệ huyện chúa cười khẩy: “Ngươi nhất định là đã hạ dược với chó của ta, ta đã đưa thi thể của nó ta sớm đến Đại Lý Tự từ lâu rồi!”
Bà ta đã bỏ ra một số tiền lớn uy hiếp và mua chuộc người khám nghiệm tử thi ở Đại Lý Tự, nhất định phải lấy tội danh Minh Lan Nhược này!
Thừa Lại đại nhân của Đại Lý Tự dẫn một người khám nghiệm tử thi đi vào, hai mắt Đức Huệ huyện chúa sáng ngời:
“Báo cáo khám nghiệm tử thi Đại Lý Tự đã có, chó của Đức Huệ huyện chúa đột nhiên phát bệnh dại, lúc này mới cắn bị thương ngài và Từ Bá gia, không liên quan đến Điệu Vương phi.”
“Hơn nữa lúc ấy hạ quan đi thăm nhân chứng của Bách Thảo Đường, Điệu Vương phi đang lấy thuốc, Từ Bá gia thấy sắc nảy ý, tiến lên dây dưa, lúc này mới dẫn đến hậu quả xấu.”
Mọi người nghe vậy bèn xôn xao, sau khi khiếp sợ, không ít phu nhân tiểu thư ngại ngùng bàn tán về Minh Lan Nhược có chút xấu hổ hạ mắt xuống.
Đức Huệ huyện chúa sửng sốt, không dám tin nhìn người khám nghiệm tử thi kia, đó là người mà bà ta mua chuộc! Hắn ta lại phản bội mình ư?
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất