Minh Lan Nhược - FULL

Minh Lan Nhược đi cùng Đàm ma ma bước vào đại điện, vừa bước vào đã cảm nhận thấy bầu không khí không ổn, mọi người trong điện đồng loạt nhìn về phía nàng, đa số ánh mắt chứa đầy sự khinh miệt và coi thường.
Từ Tú Dật và Mạc Phi Yến dẫn đầu những quý nữ có quan hệ tốt với Minh Lan Nhược nhìn nàng với vẻ lo lắng.
Trong đại điện, một lão phụ nhân mặc trang phục nhất phẩm, đội mũ phượng, chống gậy rồng, đôi mắt trừng lạnh, cả người đẩy vẻ tức giận chính là Đại trưởng công chúa Nguyên Gia.
Ngoài ra còn có một chiếc cáng nằm bên cạnh lão thái thái nhìn dữ tợn đó.
Trên cáng là Đức Huệ Huyện chúa, mặt bị băng bó, toàn thân và chân cũng quấn băng, trên trán còn có dấu vết của chó cắn, nhìn rất thảm hại, vừa đáng thương lại vừa buồn cười.
“Thái Hậu, vạn phúc kim an.” Minh Lan Nhược nhẹ nhàng mỉm cười, làm như không thấy mà hành lễ với Thái Hậu đang ngồi trên cao.
Thái Hậu nhìn nàng, thở dài: “Đứng lên đi, Đại trưởng công chúa Nguyên gia có chuyện muốn hỏi con.”
Đứa nhỏ này thật là, chọc ai không chọc, lại đi chọc phải người khó chịu như Đại trưởng công chúa Nguyên gia.
Ai ngờ, khi Thái Hậu vừa mới dứt lời, Đại trưởng công chúa Nguyên gia đã cất giọng, lạnh lùng nói: “Bản cung không có gì để hỏi loại tiện nhân vô sỉ như ngươi, bản cung chỉ xin Thái Hậu làm chủ, xử lý kẻ độc ác Minh Lan Nhược mà thôi!”
Nói xong, bà ta đột ngột quỳ xuống trước mặt mọi người, hùng hồn nói với Thái Hậu: “Khi phụ hoàng ta còn tại vị, người đã giao phó cho trung cung Hoàng Hậu chăm sóc tốt cho ta, xin ngài hãy trả lại công bằng cho ta và Đức Huệ!”
Đức Huệ Huyện chúa cũng che mặt khóc nức nở: “Khuôn mặt của ta đã bị nàng ta hủy hoại rồi, Thái Hậu phải làm chủ cho ta!”
Sắc mặt Thái Hậu trở nên khó coi, Đại trưởng công chúa biết rõ bà yêu quý Minh Lan Nhược nên cố tình gây áp lực trước mặt các quý tộc, khiến bà không thể nói đỡ cho Lan Nhược!
Minh Lan Nhược nhìn dáng vẻ kiên quyết không bỏ qua kia của Đại trưởng công chúa, nhàn nhạt nói: “Đại trưởng công chúa, người cứ luôn nói là muốn xử lý ta, vậy xin hỏi ta đã phạm phải tội gì?”
Đại trưởng công chúa đã kiềm chế nhiều ngày, đặc biệt lựa chọn yến tiệc mùa xuân để trút bỏ cơn giận, còn không phải là muốn lập uy trước mặt các tiểu bối sao?
Đại trưởng công chúa Nguyên gia giận tím mặt, đứng dậy chỉ thẳng tay vào mặt nàng.
“Ngươi đã phạm phải tội gì, trước khi được gả đi đã thất trinh, không tuân thủ nữ tắc, có được thiên ân của bệ hạ cho phép tái giá với hoàng tử vậy mà ngươi lại dâm đãng vô sỉ, quyến rũ Từ Bá gia, còn khiến cho chó dữ suýt chút nữa cắn chết nữ nhi của bản cung, tội ác này đáng bị xử trảm!”
Các quý phu nhân trong đại điện đã từng nghe Đại trưởng công chúa nói qua một lần, lúc này có người nhìn chằm chằm nàng, chế nhạo: “Loại nữ nhân dâm đãng như vậy, lại còn muốn gả vào phủ Tần vương, thật là nhục nhã!”
“Đúng vậy, sao có thể cho phép loại người như vậy gả vào hoàng thất!”
“Tiện nhân vô sỉ!”
Chu Trường Nhạc ngồi ở bên cạnh, cầm khăn tay, mặt làm ra vẻ đau buồn và khó xử: “Ôi, nghĩ đến việc phải sống chung với người như vậy, tiểu nữ thật là… Ghê tởm, không biết nàng ta đã dùng thủ đoạn gì để lừa dối bệ hạ.”
Các quý phu nhân nhìn Chu Trường Nhạc với ánh mắt đồng cảm.
“Ôi, Chu tiểu thư thật là đáng thương, vậy mà lại phải có chung phu với loại nữ nhân bẩn thỉu như thế này .”
“Đúng vậy, sao lại có chuyện dâm loạn như thế.”
“…”
“Đủ rồi!” Thái Hậu lạnh lùng nói, dập tan đi tiếng xì xào của mọi người.
Bà nhìn Minh Lan Nhược, che giấu sự lo lắng trong mắt: “Điệu Vương phi, con có gì muốn nói không?”
Minh Lan Nhược nhìn Đại trưởng công chúa, nhướn mày: “Đại trưởng công chúa ngoài việc muốn ta bị trừng phạt, người còn muốn gì nữa?”
Mọi người ngây ra, ngay cả Thái Hậu cũng nhíu mày, nếu Minh Lan Nhược hỏi như vậy cũng coi như nàng đã nhận tội.
Đại trưởng công chúa tưởng rằng mình đã nắm thóp được Minh Lan Nhược, nàng sợ không thể gả nên bà ta đã vội vàng nhìn Đức Huệ Huyện chúa.
Ánh mắt Đức Huệ lộ rõ vẻ oán hận, miễn cưỡng dựa vào tay cung nữ.
“Nếu ngươi thật sự biết hối cải, hãy giao ra vị trí chủ nhân của Bách Thảo Đường cho ta để tạ lỗi, để thầy thuốc giỏi nhất Bách Thảo Đường chữa trị cho ta bằng thuốc tốt nhất, mỗi ngày ngươi phải đến phủ ta, làm nô tỳ hầu hạ ta cho đến khi vết thương của ta lành lại thì ta mới có thể cân nhắc việc tha thứ cho ngươi!”
Thực ra, bà ta không chỉ muốn mạng sống của Minh Lan Nhược, kẻ đã hủy hoại khuôn mặt quyến rũ của mình, mà còn muốn cả Bách Thảo Đường!
Nhưng mẫu thân bà ta đã nói có quá nhiều người có quyền lực trong số các cổ đông của Bách Thảo Đường, vậy nên bà ta chỉ có thể ép Minh Lan Nhược nhường vị trí chủ nhân, tha cho nàng ta một mạng để nàng ta gả cho Tần Vương.
Nhưng Tần Vương vẫn cần mẫu thân bà ta giúp đỡ, đến lúc đó, bà ta có tra tấn Minh Lan Nhược tàn nhẫn đến mức nào đi nữa thì Tần Vương cũng không thể nói gì!
Mạc Phi Yến, tính tình nóng nảy đang đứng bên cạnh Từ Tú Dật đứng bên, nhịn không được mà nói: “Đức Huệ Huyện chúa, người đã từng thấy có Vương Phi nào lại đến phủ người khác làm nô tỳ hầu hạ chưa! Còn muốn cả Bách Thảo Đường nữa?”
Mọi người ở kinh thành đã biết Minh Lan Nhược là bà chủ của Bách Thảo Đường, đa số mọi người cảm thấy kinh ngạc và hâm mộ nhưng hai mẫu tử Đại trưởng công chúa Nguyên gia lại sợ mất đi miếng mồi ngon trong tay Minh Lan Nhược!
Đại trưởng công chúa tức giận gõ cây gậy rồng trong tay: “Kẻ tiểu bối nào lại dám nói chuyện thay cho cái thứ tiện nhân vô sỉ này, dựa theo tội danh của nàng ta, nếu không được nữ nhi của ta tha thứ thì sẽ phải vào thiên lao, nàng ta còn muốn làm trắc phi của Tần Vương thì việc làm nô tỳ hầu hạ cũng còn quá nhẹ!”
Mạc Phi Yến còn muốn nói gì đó nhưng thấy Minh Lan Nhược khẽ lắc đầu với mình, đành phải nhẫn nhịn, tức giận quay mặt đi.
Những kẻ xấu xa này toàn muốn ức hiếp Minh Lan Nhược!
Đại trưởng công chúa thấy Mạc Phi Yến không nói gì nữa, âm thầm đắc ý.
Bà ta thả lỏng khuôn mặt già nua, chỉ tay vào Minh Lan Nhược mà mắng chửi khinh miệt và hung dữ: “Ngươi, cái đồ tiện nhân vô sỉ, còn không quỳ xuống xin lỗi nữ nhi Đức Huệ của ta, cầu xin sự tha thứ!”

Ads
';
Advertisement