“Ta bảo ngươi đi cắm hoa mới ở Ngự Tiền, việc nhỏ như vậy mà ngươi cũng không làm được sao!
Minh Đế cau mày nhìn quanh thì thấy một nữ nhân đang quỳ dưới đất mặc chiếc váy màu vàng nhạt của Hoa phường. Có lẽ nàng ấy là cô cô chăm của Hoa phường.
Nữ tử đó làm đổ chậu hoa Nghênh Xuân đang ngâm trong nước, bộ quần áo mỏng manh ướt sũng, để lộ vòng eo thon và bộ ngực đầy đặn, quả là còn quyến rũ và mềm mại hơn cả lúc khỏa thân.
Nàng ấy cúi đầu khóc thút thít. Tiếng khóc của nàng ấy nhẹ nhàng, buồn bã mà vẫn đẹp đẽ.
Minh Đế nhịn không được bước ra: “Không cần lớn tiếng như vậy đâu, chỉ là một chậu hoa mà thôi.”
Hòa công công và nữ tử kia lập tức quỳ xuống đất hành lễ: “Tham kiến bệ hạ.”
Minh Đế lúc này mới thấy rõ nữ tử này có đôi môi đỏ mọng như Nga Mi, khuôn mặt xinh đẹp tinh tế, rụt rè như một tiểu cô nương nhưng lại ăn mặc như cô cô chăm hoa, mang theo nét duyên dáng của một nữ nhân đã trưởng thành.
Hòa công công lập tức nói: “Vâng, tất cả mọi chuyện nghe lệnh của bệ hạ hết ạ.”
Nữ tử lặng lẽ ngước đôi mắt nhìn thoáng qua Minh Đế một cái, sau đó lập tức ngượng ngùng cúi đầu xuống: “Đa tạ bệ hạ.”
Đuôi mắt của nàng ấy có chút phong lưu và ngượng ngùng gãi đúng chỗ nứa của Minh đế. Những bông hoa Nghênh Xuân xinh đẹp rơi khắp cơ thể nàng ấy càng tăng thêm vẻ quyến rũ và khiến trái tim của Minh đế rung động.
Lão ta giơ tay cầm lấy một bông hoa Nghênh Xuân ở trong ngực nàng ấy lên, ngửi ngửi: “Nàng tên gì?”
Nữ tử đó nhẹ nhàng nói: “Nô tỳ tên là Nghênh Xuân, Nghênh Xuân trong: Nghênh phong tiếp tình/ Khô mộc phùng xuân, là cô cô chăm hoa ở Hoa phường.”
“Nghênh phong tiếp tình/ Khô mộc phùng xuân…” Lời nói có chút phù phiếm nhưng không hiểu sao lại kích thích đến Minh Đế.
Lão ta nghịch hoa, cười đầy ẩn ý: “Cái tên hay đấy nhưng nàng đã từng gả cho ai chưa?”
Nghênh Xuân vốn không có hương gì nhưng lúc này lại mang theo hương phấn ở lồng ngực người thiếu nữ. Minh đế ngửi thấy, không hiểu sao tâm trạng vốn chán nản của mình đã tốt lên rất nhiều.
Nghênh Xuân rơi lệ: “Phu quân nhà nô tỳ mất sớm, nô tỳ bị đuổi ra khỏi nhà chồng, không nơi nương tựa. Nhưng lại giỏi trồng hoa nên xin được việc làm ở Hoa phường.”
“Ngươi giỏi trồng hoa sao?” Minh Đế cười kéo nàng ấy lên: “Vậy ngươi nói cho ta biết loại hoa này trồng như thế nào đi.”
Ôi, trong số những nữ nhân mà lão ta từng có, chưa có góa phụ bao giờ, nhất là một người góa phụ xinh đẹp như vậy.
Hòa công công và tiểu công công ở bên Minh đế nháy mắt rút lui với nhau.
Không lâu sau, trong bụi hoa vang lên tiếng nữ nhân cầu xin thương xót và tiếng nức nở. m thanh dịu dàng mà uyển chuyển đó không gọi là cầu xin lòng thương xót mà rõ ràng là đang tiếp thêm dầu vào lòng ham muốn của nam nhân.
Trong mắt Hòa công công hiện lên một tia lạnh lùng, sau đó bình tĩnh ra lệnh cho tiểu công công: “Lát nữa sai người chuẩn bị nước ở trong cung đi.”
Người do Minh đại tiểu thư cử đến quả nhiên dễ dùng.
Minh Lan Nhược đứng ở cửa thư phòng đã nhận được tin, trong đôi mắt tinh ranh của nàng hiện lên một tia lạnh lùng: “Đúng vậy, rất tốt.”
Suy cho cùng, cô nương ấy đến từ Sấu mã Dương Châu, sau khi cứu Nghênh Xuân khỏi Đức Huệ huyện chúa ở Bách Thảo Đường, nàng đã phát hiện ra rằng nữ nhân này có rất nhiều tham vọng.
Có vẻ như Nghênh Xuân đang rất nỗ lực trở nên nổi bật ở chỗ Minh đế.
Hai ngày tiếp theo sẽ phụ thuộc vào bản lĩnh của nàng ấy.
“Điệu Vương phi, Thái hậu mời người qua đó. Thưởng xuân yến đã bắt đầu rồi ạ.” Một cung nữ ở trong cung Thái Hậu đi tới hành lễ.
Minh Lan Nhược lúc này mới nhớ tới hôm nay Thái hậu đã bày ra thưởng xuân yến để đón xuân, ý muốn một khởi đầu tốt đẹp.
“Được.” Minh Lan Nhược chỉnh lại quần áo, chuẩn bị đi qua đó.
Cung nữ thấp giọng nhắc nhở: “Trưởng công chúa Nguyên Gia cũng tới đó ạ. Thái hậu muốn người chuẩn bị tinh thần trước ạ.”
Minh Lan Nhược dừng một chút, trong đôi mắt đẹp hiện lên một tia lạnh lùng: “Ồ, ta đánh tiểu yêu thì lão yêu đến à.”
Nàng biết rằng họ sẽ không qua chuyện của Đức Huệ huyện chúa ở Bách Thảo Đường mà.
Cung điện của Thái Hậu ngày thường được trang trí điểm xuyến bằng những bông hoa mùa xuân không quá đắt đỏ, tạo nên một không khí xuân tươi mát, vô cùng trong lành.
Hôm nay thời tiết có phần khác thường, tháng tư mà vẫn còn sự se lạnh của mùa xuân nhưng hoa mùa xuân là điềm lành nên Thái Hậu và Hoàng Đế vẫn tổ chức yến tiệc đón xuân tại cung của Thái Hậu theo phong tục như thường lệ.
Các quý tộc có danh tiếng ở kinh thành và các gia tộc quan lại từ cấp ba trở lên cùng nhận được thiệp mời của Thái Hậu.
Khi Minh Lan Nhược đến, Đàm ma ma đã tự mình dẫn người ra nghênh đón, mỉm cười nói: “Vương phi đã đến rồi.”
Minh Lan Nhược biết Đàm ma ma có chuyện muốn nói, nàng khẽ mỉm cười cùng Đàm ma ma bước vào Từ An cung.
Đàm ma ma cúi đầu giải thích: “Lúc nãy, Đức Huệ Huyện chúa cũng vào cung.”
Minh Lan Nhược nhíu mày: “Đức Huệ Huyện chúa đã khỏi vết thương do chó cắn rồi sao?”
Đàm ma ma thở dài: “Đúng vậy, rõ ràng là toàn thân vẫn băng bó và đang trong thời gian dưỡng thương nhưng vẫn nhất quyết vào cung để tham gia yến tiệc mùa xuân…”
Hai mẫu tử Đại trưởng công chúa và Đức Huệ Huyện chúa chân trước chân sau lần lượt vào cung, rõ ràng là bọn họ đến đây để gây chuyện, Thái Hậu cũng không có cách.
Minh Lan Nhược biết rõ thời còn trẻ Thái Hậu đã không hòa hợp với trưởng tẩu Đại trưởng công chúa kiêu ngạo này.
Nhưng Đại trưởng công chúa Nguyên gia lại là trưởng bối có danh phận cao nhất trong hoàng thất, nên cả Thái Hậu lẫn Minh Đế còn phải nể mặt, huống chi là người khác.
Minh Lan Nhược nhẹ nhàng vỗ lên mu bàn tay của Đàm ma ma để an ủi: “Đừng lo lắng, ta sẽ cẩn thận.”
Nàng hạ giọng dặn dò vài câu với Tiểu Tề Tử, Tiểu Tề Tử trả lời rồi rời đi.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất