“Về sau Tần Vương nhất định có thể phụ trợ bệ hạ, Tần Vương điện hạ một bước lên trời, tất nhiên ta sẽ phu vinh thê quý!”
Những lời của Minh Lan Nhược như lưỡi dao sắc nhọn đâm vào uy hiếp của Thái Tử.
Nàng rõ ràng đang tuyên bố rằng nàng và Minh gia sẽ toàn lực ủng hộ Tần Vương tranh đoạt ngôi vị đế vương!
Khuôn mặt tuấn tú văn nhã của Thái Tử vỡ ra ngay, không còn giữ được vẻ quân tử nữa, hắn ta gằn giọng dữ tợn gọi tên nàng: “Minh Lan Nhược!”
“Ha hả, làm sao vậy, khi Thái Tử điện hạ vì Tần Vương cầu thánh chỉ tứ hôn không có nghĩ tới vấn đề này sao?” Minh Lan Nhược mỉm cười, ánh mắt lạnh lẽo.
Nàng không sống tốt, tên Thương Quan Vũ âm hiểm ti tiện này cũng đừng mong sống tốt.
Gương mặt Thái Tử chuyển từ xanh sang trắng, hắn ta cố dằn tức giận và bất an xuống, cắn răng mỉm cười:
“Đúng vậy, chỉ mong Hoàng Hậu nương nương có thể tiếp nhận người con dâu từng khiến bà ta bị giam cầm mười năm!”
“Chu gia cũng có thể tiếp nhận một người cháu dâu tuyệt vời như ngươi, ngươi có thể sống đến ngày Tần Vương thăng tiến.”
Tần Vương rất thích tranh đấu tàn nhẫn, chỉ biết ở bên ngoài đánh giặc, trong triều thì tỏ vẻ hung hăng, còn hậu cung nội trạch âm ngoan độc ác và hung hiểm cỡ nào thì tên ngu xuẩn đó hoàn toàn không hiểu.
Nhưng chuyện hậu cung sẽ liên lụy đến thế cục tiền triều.
Thượng Quan Hoành Nghiệp tự cho rằng cưới Minh Lan Nhược là cưới được trợ lực hữu ích. Nhưng hắn ta không ngờ mẫu thân của mình là Chu hoàng hậu và Chu gia cùng hận Minh Lan Nhược đến tận xương tủy.
Lòng dạ Chu Trường Nhạc hẹp hòi, âm ngoan độc ác như Chu hoàng hậu, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Minh Lan Nhược.
Chờ đến khi Minh Lan Nhược gả qua, bị Chu gia và Chu hoàng hậu bức tử, hoặc là hai bên đấu đến ngươi chết ta sống, Chu gia và Minh gia trở mặt thành thù, Cửu Thiên Tuế giận tím mặt.
Hắn ta thật ra muốn nhìn Thượng Quan Hoành Nghiệp nội bộ mâu thuẫn, nhân tâm ly tán, lúc đó còn đấu thế nào với Thái Tử là hắn ta!
Đây là lý do tại sao hắn ta trăm phương nghìn kế, đến mức bị phụ hoàng đánh vỡ đầu cũng muốn vì Tần Vương nghênh thú Minh Lan Nhược!
Hắn ta từng nghĩ rằng nữ nhân này có xuất thân tốt, có Minh quốc công và Cửu Thiên Tuế làm trợ lực, đầu óc cũng thông minh, xứng đáng làm trợ lực để cướp lấy ngôi vị hoàng đế.
Nhưng hiện tại Minh Lan Nhược giống như một quả “pháo đốt”, rất thích hợp để nổ tung Tần Vương!
Minh Lan Nhược nhướng mày, không thoái nhượng nói: “Nhận quý ngôn của Thái Tử điện hạ.”
Thái Tử híp mắt nhìn Minh Lan Nhược: “Rất tốt, Lan Nhược, nếu ngươi có thể sống sót, vị trí Thái Tử trắc phi vẫn sẽ dành cho ngươi.”
Nói xong, hắn ta mỉm cười rời đi.
Minh Lan Nhược hít sâu một hơi: “Tiễn đưa Thái Tử!”
Chờ Thái Tử và đoàn tuỳ tùng rời đi, Minh Lan Nhược mới nhẹ nhàng lung lay thân thể, Xuân Hoà vội đi lên đỡ nàng vào thư phòng.
“Đại tiểu thư, ngài vừa rồi nên để chúng thuộc hạ giết tên cẩu Thái Tử kia, hắn ta thật đúng là tiện nhân đê tiện!” Trần Ninh tức giận đến mức cả người phát run.
Nhóm nòng cốt còn lại của Xích Huyết quân cũng nói: “Hiện tại đuổi theo giết hắn ta vẫn còn kịp, người chúng ta am hiểu che giấu tung tích và xử lý thi thể, nhất định sẽ không để lại dấu vết!”
Thái Tử đã hại chết cả nhà Tiêu Soái, còn muốn dùng đại tiểu thư như một vũ khí để đoạt vị, đẩy nàng vào hố lửa, bọn họ quả thực không thể chịu đựng nổi!
Minh Lan Nhược nheo đôi mắt lạnh lẽo xinh đẹp, nhấp một ngụm trà, nhàn nhạt hỏi: “Giết hắn ta rồi thì sao? Chẳng lẽ Minh đế sẽ tuyệt hậu? Hay giết hắn ta thì ta không cần gả cho Tần Vương làm trắc phi?”
Dù nàng có giết Thái Tử, cũng chỉ là được lợi cho Tần Vương.
Huống chi Minh đế còn có vài nhi tử khác, tuy rằng không ưu tú bằng Thái Tử và Tần Vương nhưng cũng không kém.
Vương ma ma bưng dược thiện tiến vào, tức giận liếc nhìn đám tiểu tử trong phòng: “Thật nghĩ rằng Đông Xưởng và Cẩm Y Vệ là ăn chay, trữ quân của một quốc gia vừa rời khỏi vương phủ đã chết thì sẽ không tra được cái gì sao?”
Trần Ninh lầu bầu: “Vị đại thái giám chưởng quản Cẩm Y Vệ và Đông Xưởng không phải cữu cữu của đại tiểu thư sao, đại tiểu thư còn giúp hắn chữa bệnh…”
“Cho nên, ngươi định làm Cửu Thiên Tuế biết người Xích Huyết quân giấu ở chỗ đại tiểu thư sao, ngươi có phải chỉ biết võ nghệ, không có đầu óc!” Vương ma ma tức giận đến mức cởi giày gõ đầu hắn ta.
Sự tồn tại của Xích Huyết quân giống như mưu nghịch, là có thể tùy tiện bại lộ sao?
Trần Ninh vội xin tha.
Xuân Hoà nhíu mày, gõ bàn: “Đừng ồn, nghe đại tiểu thư phân phó!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất