Hắn ôm chặt lấy vòng eo thon gọn của nàng, vùi vào hõm cổ mềm mại của nàng, trầm giọng nói: “Ta mệt mỏi quá, ngươi có nghĩ ra cách nào không?”
Không biết tại sao, toàn thân Minh Lan Nhược bị hắn ôm dường như hơi nhũn ra.
Nàng đã nhìn thấy mặt lạnh lùng, nham hiểm, tàn nhẫn, hoang tưởng, mưu mô và thậm chí cả quyến rũ của hắn.
Dù rõ ràng hắn đang mặc một bộ quân phục mạnh mẽ nhưng lại trông như một thiếu niên đơn thuần, vẻ mặt có chút phiền muộn và mệt mỏi khiến nàng không khỏi hụt hẫng.
Nàng… nàng định làm gì?
Dụ dỗ hắn?
Minh Lan Nhược nhẹ nhàng ôm lấy vai hắn, chậm rãi vuốt ve lưng hắn mà an ủi.
Nàng ngẫm nghĩ chốc lát, vươn tay bắt đầu chậm rãi xoa nhẹ hai huyệt đạo Liêm Tuyền, Thiên Đột trên cổ hắn, một lúc sau mới hỏi: “Đỡ hơn không?”
Hắn ngẩng đầu, gương mặt tuấn mỹ dưới ánh nến chập chờn cũng mất đi cảm giác lạnh lùng đầy áp lực, đôi mắt phượng ánh vàng, không hiểu sao lại rất thu hút.
Hắn cúi đầu thở dài, đôi môi mỏng đỏ au áp vào môi nàng: “Minh đại phu đúng là keo kiệt, ít ra cũng phải thế này chứ.”
Nụ hôn rất nhẹ nhàng, khẽ khàng, mang theo sự thận trọng hoàn toàn bất đồng với hình tượng độc đoán hàng ngày của Thương Kiều, thậm chí còn có thăm dò bất an và cả… Lấy lòng.
Tựa như một thiếu niên vụng về, lúng túng xin lỗi với người trong lòng, hoặc như thể đang… Làm hoà.
Minh Lan Nhược ngây người, nhịp tim bỗng chốc nhảy loạn khó hiểu.
Cho dù kiếp trước nàng mê muội Tần Vương thì trong lòng cũng chưa từng trải qua cảm giác chua ngọt thế này.
Giống như lẳng lặng nhét vài quả mận xanh chua chua ngọt ngọt vào miệng, vào lòng vậy.
Nàng vô thức xoắn tay áo.
Thương Kiều thấy nàng không có phản ứng gì, vẻ mặt không hề thay đổi, tâm trạng vừa phức tạp vừa buồn bã.
Bình thường, dù hắn hành động ngang ngược với nàng nhưng cũng không dám tuỳ tiện hôn nàng.
Lần đó ở trong cung Hoàng Hậu, hắn đánh mất lý trí hôn nàng mạnh bạo, khiến Minh Lan Nhược phản ứng kịch liệt, vẻ căm giận kia vẫn còn nguyên trong ký ức hắn.
Hắn biết dù sau đó nàng đã bình tĩnh lại nhưng cũng chỉ là thể hiện sự kiên nhẫn với hắn mà thôi.
“Là ta lỗ mãng, xin lỗi.” Hắn vươn tay, chậm rãi lại cẩn thận xoa nhẹ môi nàng, giống như đang xoá đi dấu vết bản thân mình để lại.
Trước giờ bị hắn ép nàng mới chịu ở yên trong lòng hắn, những hành động thân mật kia là do hắn ép nàng.
Hắn nhận ra được sự xấu hổ và không tình nguyện của nàng những lúc trước kia nhưng hắn lại không quan tâm đến cảm nhận của nàng.
Chỉ bởi vì hắn độc đoán mặc định nếu đã là vì đứa nhỏ thì nàng cần đến sự chở che của hắn, nên càng có thể tuỳ tiện với nàng.
Đây là cái giá phải trả để có được sự bảo vệ.
Nhưng đến cuối cùng mới biết do bản thân hắn mù quáng mấy năm nay, rốt cuộc vẫn khiến cô nương nhỏ nhà mình bị tổn thương.
Thậm chí còn để nàng một thân một mình sinh hạ nhi tử nhỏ của bọn họ, nuôi nấng khổ cực đến tận bây giờ.
Hắn có lỗi với nàng quá nhiều.
Đôi mắt phượng u tối của hắn chợt loé lên chút phức tạp, nói có chút khó hiểu: “Ngươi không thích thì sau này không như vậy nữa.”
Có trời mới biết hắn phải khổ sở thế nào, mới có thể hứa với nàng như vậy.
Minh Lan Nhược im lặng, không nói gì.
Thương Kiều nhìn người đang ngồi trong lòng mình, lần đầu tiên cảm thấy nàng xa cách, không nằm trong tầm tay của bản thân.
Hay nói cách khác, trước giờ hắn chưa từng thực sự nắm giữ được nàng.
Một lúc sau, Minh Lan Nhược mới nhẹ nhàng nói: “Thương Kiều, ngài có còn nhớ không, cái hôm ở trong thiên lao, ta bị bệnh, ngài ở trong thiên lao lại ôm Vân Nghê rời đi?”
Dù hắn dịu dàng thế nào thì nàng vĩnh viễn vẫn nhớ mãi khoảnh khắc tuyệt vọng của mình lúc ấy.
Cổ họng Thương Kiều có chút chua xót, hắn vô thức siết chặt nắm tay, trên gương mặt anh tuấn lạnh lùng lại có vẻ căng thẳng: “Là lỗi của ta.”
Đột nhiên hắn không quá muốn nghe lời tiếp theo của nàng.
Nhưng hắn biết, không thể, đây là những gì hắn phải nhận.
Bên ngoài cửa sổ, vầng trăng sáng ló dạng từ trong mây đen không biết từ lúc nào.
Nàng nhìn vầng trăng sáng, chậm rãi lên tiếng: “Lúc đó, cuối cùng ta cũng hiểu, do ta nông cạn một đời, giao cả sinh tử vinh nhục cho một người cứ như dây leo bám quấn, hắn cười, ta sẽ vui vẻ; hắn giận, ta sẽ đau thương; hắn ưu phiền, ta sẽ đau khổ, hà tất phải vậy? Nữ tử cũng là người, cũng dầm sương dãi nắng như nam nhân.”
“Nữ tử cũng như một gốc cây một ngôi nhà, vì bản thân mà chống đỡ cả một vùng trời, sẽ không phải vì mất đi quan tâm từ người thương mà gục ngã, hối hận, lãng phí thời gian, làm người tốt thì không làm, lại đi làm dây tơ hồng dựa dẫm.”
Những tài hoa và thủ đoạn, mất mát và vui mừng của nàng ở kiếp trước, tất cả chỉ vì Thượng Quan Hoành Nghiệp.
Nàng ở kiếp này, cũng vì Thương Kiều mà nguyện sống nguyện chết, hai kiếp làm người lại chỉ vì nam nhân mà sống, vậy sống lại một đời để làm gì?
Thương Kiều rũ mắt, cố gắng đè nén xúc động muốn trói chặt tay chân nàng lại, bình tĩnh chậm rãi lên tiếng: “Ngươi… Là muốn…”
Rời khỏi ta?
Nếu nàng dám…. Nếu nàng dám nói ra lời như vậy, cho dù có bị nàng hận cả đời, hắn cũng sẽ nhốt nàng trong Đông Xưởng cả đời.
Ừ, hắn chính là người vô sỉ như vậy.
Thương Kiều xoay nhẫn ngọc trên tay mình, thản nhiên ngẫm nghĩ.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất