Minh Lan Nhược - FULL

Hắn ta lập tức quỳ lạy lần nữa: “Đa tạ Đốc chủ!”
Thương Kiều đứng lên, uể oải nói: “Kịch xem xong rồi, về thôi.”
Tiểu Tề Tử ân cần đi tới giúp Thương Kiều.
Thương Kiều chỉ coi y là không khí, quay đầu dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Minh Lan Nhược: “Ngươi phát ngốc ở đó làm gì, còn không mau tới đỡ bổn tọa!”
Minh Lan Nhược ngoan ngoãn đi tới, nắm lấy cánh tay hắn: “Vâng, thưa ngài!”
Được rồi, xem ra hôm nay nam nhân này bị thuộc hạ vểnh móng nên tâm tình chán nản, nàng cũng nên sắm vai tiểu cung nữ ân cần chu đáo của hắn thôi.
Cả nhóm đi được vài bước thì chợt nghe Tần Ngọc Trầm lại nói: “Thiên Tuế Gia, thuộc hạ có thể đích thân hành quyết Vân Nghê không?”
Hòa công công cau mày bất mãn: “ngươi muốn làm gì, việc này không đến lượt ngươi đâu!”
Tần Ngọc Trầm đột nhiên dập đầu liên tục: “Xin ngài, Vân Nghê và thuộc hạ đã cùng nhau lớn lên, thuộc hạ biết rằng nàng ta đã phạm phải sai lầm không thể tha thứ nhưng vì tình cảm ở quá khứ, chỉ mong có thể tự mình tiễn nàng ta đi!”
Thương Kiều lạnh lùng nhíu mày: “Ngươi đúng thật là nặng tình.”
Nhìn thấy Thương Kiều không có ý định ngăn cản, Hoà công công lạnh mặt gọi người phụ trách đưa tờ giấy màu vàng cho Tần Ngọc Trầm.
Nếu lời khai của vân Nghê và lời khai của Tần Ngọc Trầm không chứng minh được rằng hắn ta thật sự không biết chuyện gì đã xảy ra ở Lầu Phi Hạc thì chắc chắn hắn ta cũng phải chết.
Tần Ngọc Trầm cầm lấy những tờ giấy màu vàng với vẻ mặt đau khổ, đi đến mép ghế, nhìn Vân Nghê đang giãy giụa trong đau đớn, hấp hối nhưng vẫn chưa chết.
Hắn ta nghiến răng, đột nhiên ném tờ giấy màu vàng đi, lấy con dao găm trong tay áo ra, lật tay đâm thật sâu vào ngực trái của Vân Nghê.
“Soạt” Con dao đâm vào da thịt, Vân Nghê co giật dữ dội trong giây lát rồi phát ra một tiếng hét từ cổ họng, cuối cùng nằm bất động, máu chảy khắp sàn nhà.
Thay đổi đột ngột như vậy khiến tất cả mọi người bị choáng váng.
Tần Ngọc Trầm quỳ xuống đất, nhỏ giọng nói: “Thuộc hạ đã đưa kẻ phản bội Vân Nghê đi chầu trời, xin Thiên Tuế Gia hãy trừng phạt, chỉ cầu ngài để thuộc hạ thu dọn thi thể cho nàng ta!”
Hòa công công tức giận chỉ vào chóp mũi hắn mà mắng: “Tần Ngọc Trầm, ngươi dám kháng lệnh không tuân theo!”
Thiên Tuế gia cho Vân Nghê “thăng quan tiến chức”, đồng nghĩa với việc kẻ phản bội như nàng ta đã giết đồng đội và trộm thẻ bài để nổi loạn sẽ bị tra tấn trước khi chết.
Tần Ngọc Trầm một nhát ghết chết nàng ta, nghĩa là đã cho nàng ta một cái chết nhẹ nhàng!
Thương Kiều nheo mắt, lạnh lùng nói: “Sau khi Tần Ngọc Trầm thu dọn thi thể thì quất hắn ta một trăm roi rồi đuổi hắn ta khỏi chức vệ trưởng!”
“Tạ Thiên Tuế Gia.” Tần Ngọc Trầm nhắm mắt, lại dập đầu cảm tạ lần nữa.
Sắc mặt Thương Kiều lạnh lùng, quay người ôm lấy cánh tay mảnh khảnh của Minh Lan Nhược, đi một mạch về nội điện.
Đi trên hành lang, cả hai cùng im lặng.
“Sao vậy, ngươi không vui sao, ngươi cho rằng Vân Nghê chết quá dễ dàng sao?” Sau khi trở về phòng, hắn mới lạnh lùng mở miệng.
Minh Lan Nhược ngước đôi mắt thanh lãnh sáng rực lên: “Nàng ta bị như vậy cũng đáng nhưng đối với Tần Chỉ huy sứ lại hơi ác.”
Thương Kiều bắt đầu có hứng thú, ngồi lên ghế ôm nàng vào lòng: “Thế nào, chẳng lẽ ngươi không thấy Tần Ngọc Trầm đối với Vân Nghê rất nặng tình à?”
Một người nam nhân thà chịu từ chức, chịu trừng phạt để chấm dứt nỗi thống khổ của người tình cũ, để người kia qua đời mà không bị hành hạ, ai nhìn thấy mà không nói hắn ta là một nam nhân có tình có nghĩa.
Minh Lan Nhược bị ép ngồi vào lòng hắn, cảm thấy có chút không thoải mái, nàng chỉ duỗi thẳng eo nói: “Có tình có nghĩa? Có lẽ là vậy đi.”
Nàng quan sát thấy Tần Ngọc Trầm là người cực kì sáng suốt.
Năm năm trước, Vân Nghê trở nên cường đại, được Thương Kiều ưu ái, suýt nữa trở thành nữ chủ tử của Đông Xưởng, hắn ta thì lập được công lớn nhưng lại bỏ đi tới Nam Man.
Trong mấy năm qua, hắn ta đã được thăng chức từ cảnh vệ chỉ huy lên chỉ huy sứ, hắn ta quả thực rất tài năng nhưng Vân Nghê cũng được rất nhiều người bí mật chăm sóc.
Nhưng hắn ta đã khôn ngoan giữ khoảng cách với Vẫn Nghê, thậm chí còn cưới thê sinh hài tử, dùng hành động của mình thể hiện rằng hắn ta sẽ không đe dọa Vân Nghê bằng những bí mật năm đó.
Lần này vào Kinh, hắn ta cũng rất sáng suốt lựa chọn đứng về phía Điệu Vương phi, người được Thương Kiều ưu ái hơn.
“Tần Ngọc Trầm biết rất rõ rằng Thiên Tuế Gia ngài mới là người nắm quyền thực sự, trong ngoài Đông Xưởng luôn có tay sai của ngài, hắn ta vốn dĩ không nghĩ rằng Vân Nghê thực sự có thể tạo phản, một người tài giỏi như vậy tại sao lần này lại hành động theo cảm tính như thế, vì để giảm bớt nỗi thống khổ cho Vân Nghê mà chấp nhận bị trừng phạt?”
Minh Lan Nhược phân tích rất đúng.
Thương Kiều dùng đôi mắt phượng sẫm màu nhìn nàng, nhẹ nhàng đưa tay nâng cằm nàng lên.
“Tiểu cô nương này trở nên thông minh sắc bén như vậy từ khi nào thế, nhìn không giống như đã bị giam mấy năm nhưng nhìn lại giống như một người đã trải qua vô số sóng gió trong hậu cung của triều đại trước, là một kẻ đa mưu túc trí, hay là… một yêu phi.”
Minh Lan Nhược cứng đờ, nàng biết rằng Thương Kiều cuối cùng cũng sẽ nghi ngờ mình.
Hắn đúng là một người nhạy bén.
Nàng cụp mắt xuống, bình tĩnh nói: “Ai biết được, có lẽ dạo này xảy ra nhiều chuyện quá, lúc nào cũng phải trưởng thành một chút.”
“Ừ, trưởng thành…”
Hắn cười khúc khích, vùi mặt vào hõm cổ nàng, thấp giọng nói: “Không thành vấn đề, một ngày nào đó nếu ngươi muốn kể cho ta nghe ngươi đã trưởng thành như thế nào, ta sẵn sàng lắng nghe.”
Minh Lan Nhược sửng sốt một lát, trong lòng cảm thấy vô cùng sợ hãi. .
Nàng biết rằng hắn sẵn sàng chờ đợi một ngày nàng có thể mở lòng, cùng hắn dốc bầu tâm sự.
“Ừ.” Nàng trả lời một cách mơ hồ, có phần bất lực.
Môi và chóp mũi của hắn cọ xát vào vùng da hở ra trên cổ nàng, vừa ấm áp lại ẩm ướt, kèm theo cảm giác ngứa ngáy tê dại.

Ads
';
Advertisement