Minh Lan Nhược - FULL

Minh Lan Nhược khẽ mỉm cười: “Ta không chỉ dám giết ngươi, còn muốn giết cả chủ tử Vân Nghê của ngươi nữa đó. Thì sao nào?”
Mặc dù vốn dĩ là nàng muốn ủng hộ Tần vương nhưng kiếp trước nàng thậm chí còn muốn giết cả Hoàng Đế và Thái Hậu mà sau đó còn dám giết luôn nữa.
Sau đó, nàng bình tĩnh nói: “Ném ả ta cho gấu ăn!”
Kiếm Vũ vừa tức giận vừa sợ hãi: “Ngươi đúng là một độc phụ ác độc tàn nhẫn!”
Nhìn ả ta bị kéo đi, Minh Lan Nhược cười nói: “Nếu ngươi ném người khác cho gấu ăn là đang thay trời hành đạo. Mà ta muốn cho gấu ăn thịt ngươi thì ta sẽ trở thành một độc phụ độc ác tàn nhẫn. Vậy thì ta sẽ trở thành một nữ nhân độc ác vậy.”
Ánh mắt nàng lạnh lùng, ai dám tấn công con của nàng thì sẽ chết không có chỗ chôn!
Chẳng mấy chốc, trong vườn đã vang lên tiếng kêu thảm thiết của nữ nhân, phải mất một khắc hơn mới kết thúc.
Minh Lan Nhược bình tĩnh ra lệnh: “Đưa thi thể của Kiếm Vũ về Đông Xương, giao cho Vân Nghê.”
Đã đến lúc khiến nữ nhân đó phải trải qua cảm giác lo lắng và sợ hãi rồi.
Trần Ninh lập tức ôm quyền: “Đã rõ.”
Hắn ta dừng lại và nói: “Chỉ huy sứ Tần Ngọc Trầm đang ở đây!”
Minh Lan Nhược hỏi: “Dấu vết ở trong tiệm xử lý như thế nào rồi?”
Trần Ninh cười nói: “Yên tâm, người của Cẩm Y Vệ sẽ không bao giờ phát hiện điều gì bất thường đâu.”
Minh Lan Nhược gật đầu: “Cẩn thận một chút.”
Khi Minh Lan Nhược quay lại cửa tiệm, Tần Ngọc Trầm vừa nhìn thấy nàng đã lập tức đứng dậy, chắp tay nói: “Khiến Điệu Vương phi sợ hãi rồi, hạ quan đến muộn.”
Minh Lan Nhược cười với hắn ta: “Chỉ huy sứ Tần có thể tin lời của ta, phối hợp với ta đối phó với phản đồ của Đông Xưỏng và Cẩm Y Vệ thì sao lại gọi là đến muộn được chứ?”
Tần Ngọc Trầm đã nhận được tin mật của nàng, có thể đến được tận đây.
Chắc hẳn hắn ta đã đối phó với nhóm Cẩm Y Vệ mà Kiếm Vũ để lại ở bên ngoài Bách Thảo Viên để giới nghiêm đường sá. Đây cũng là cơ hội tốt để hắn ta lập uy để đe dọa những người bất đồng chính kiến với hắn ta ​​​​ở Đông Xưởng.
Tần Ngọc Trầm nhìn nàng với vẻ mặt sâu sắc: “Hạ quan đưa Điệu Vương phi về Đông Xưởng. Mọi chuyện đã diễn ra theo đúng kế hoạch.”
Tất cả bọn họ biết rằng bước tiếp theo là loại bỏ hoàn toàn Vân Nghê và những người ủng hộ nàng khỏi Đông Xưởng và Cẩm Y Vệ.
Đêm khuya, Đông Xưởng
Vân Nghê vừa từ chỗ phủ y trở về phòng mình, đã nhạy bén ngửi thấy trong phòng có mùi máu tanh nồng nặc.
Nàng ta vội vàng cảnh giác trở tay cầm Tú Xuân Đao bên hông mình.
Thị nữ Đao Tinh ở bên cạnh cũng phát hiện ra điều bất thường: “Vệ trưởng, trong phòng có người!”
Vân Nghê lạnh lùng nói: “Đi xem, người ở trên giường!”
Đao Tinh rút đao của mình ra, cẩn thận tiến về phía trước, đến bên giường, đúng là nhìn thấy khắp nơi toàn là vết máu.
Ả nín thở, cổ tay xoay chuyển, một đao chém vào màn giường, để lộ cảnh tượng bên trong.
Khoảnh khắc tiếp theo, Đao Tinh không nhịn được hét lên: “A!”
Đao Tinh với Kiếm Vũ là những người đồng hành cùng nàng ta nhiều năm, đã quen với cảnh gió tanh mưa máu, có thể khiến Đao Tinh mất bình tĩnh như vậy, nhất định trên giường có thứ gì đó đáng sợ!
Vân Nghê vội vàng bước tới, nhìn lên giường, sắc mặt tái nhợt ngay.
Trên giường có một bộ thi thể, nếu đó còn được coi là xác chết.
Khắp giường là những mảnh thi thể vỡ vụn, chỉ có khuôn mặt đầy đau đớn và sợ hãi của xác chết là còn nguyên vẹn, đó là khuôn mặt của Kiếm Vũ!
“Minh, Lan, Nhược!”
Mắt Vân Nghê đỏ ngầu, tràn đầy hận thù và đau đớn vô bờ.
Kiếm Vũ tình như tỷ muội với nàng ta, lại là tâm phúc đắc lực của nàng ta!
Minh Lan Nhược sao dám tàn nhẫn giết Kiếm Vũ, còn đưa xác ả đến giường nàng ta để khiêu khích!
Đao Tinh ôm lấy Vân Nghê, run giọng an ủi: “Vệ trưởng, Vệ trưởng, ngài nhất định phải bình tĩnh, nàng ta đang tuyên chiến và khiêu khích ngài đấy!”
Vân Nghê nhắm mắt lại, nghiến răng nói: “Đi, gọi đám người Lư Vĩ đến cho ta!”
Đao Tinh không dám tin nhìn nàng ta: “Vệ trưởng, ngài định làm gì vậy!”
“Đi, ta có chừng mực!” Vân Nghê lạnh lùng ra lệnh.

Bên này, xe ngựa của Minh Lan Nhược dưới sự hộ tống của Tần Ngọc Trầm đi thẳng về phía Đông Xưởng.
Tần Ngọc Trầm cưỡi ngựa bên cạnh xe ngựa của Minh Lan Nhược, đột nhiên lên tiếng: “Điệu vương phi, ngài đã thuần phục những con gấu đó như thế nào vậy?”
Hắn ta đã cho người kiểm tra thi thể của tiểu đội Cẩm Y Thập Tam Vệ, máu thịt lẫn lộn, mặc dù trên thi thể tuy có vết thương do đao kiếm gây ra, tuy nhiên phần lớn vết thương trí mạng giống như bị thú cắn.
Bên cạnh Minh Lan Nhược chỉ có bảy tám hộ vệ, tuy mỗi người là cao thủ hàng đầu nhưng có thể chém giết Cẩm Y Vệ giữa những con thú dữ điên cuồng, bản thân lại không hề hấn gì, cũng không phù hợp với lẽ thường.
Minh Lan Nhược vừa vuốt ve bộ lông mềm mại của Tiểu Hi, vừa nhẹ nhàng nói: “Người Miêu sống sâu trong núi, thường xuyên gặp hổ gấu, các đại vu sư tự có cách thuần phục và tránh bị thú dữ cắn, chỉ huy sứ Tần sống ở Nam Man, chưa từng nghe qua sao?”
Tần Ngọc Trầm hơi nhíu mày, lý do này dường như không chê vào đâu được.
Nhưng hắn ta luôn cảm thấy có gì đó kỳ lạ, dù vậy hắn ta cũng biết lúc này không phải lúc suy nghĩ về chuyện này.
“Vân Nghê bên đó…” Hắn ta hơi do dự.
Minh Lan Nhược nhíu mày: “Tần vệ trưởng mềm lòng rồi sao? Dù sao các người cũng lớn lên cùng nhau, còn từng kề vai chiến đấu nhiều năm, có thể hiểu được.”

Ads
';
Advertisement