Sắc mặt của Kiếm Vũ cực kỳ khó coi, âm trầm nói: “Ngươi cho rằng ngươi có thể sống sót bằng cách này sao? Đông Xưởng luôn có hậu thuẫn là cung thủ đó. Bắn chết nàng ngay lập tức!”
Vốn dĩ ả ta cũng không muốn để lại dấu vết của vũ khí trên thi thể để tránh bị Thiên Tuế Gia truy tra.
Nhưng hiện tại ả ta không thể quan tâm đến nhiều thứ như vậy được nữa. Cứ giết trước rồi tìm cách che đậy sau vậy!
Tuy nhiên, ả ta đã gọi nhiều lần nhưng không ai trả lời.
Kiếm Vũ cau mày nhìn về phía sau, trên lối đi ở vườn sau không có một ai cả.
“Đi xem đã có chuyện gì xảy ra mau!” Ả ta lo lắng ra lệnh cho những người ở xung quanh.
Minh Lan Nhược tùy ý vuốt ve đầu của con gấu ở bên cạnh, bình tĩnh nói: “Không cần kêu nữa đâu, người của ngươi sẽ không tới được đâu.”
Nàng vừa dứt lời, tiểu thái giám đang trốn sau hàng rào đã sợ hãi nhìn xuống con dao sắc nhọn đâm xuyên qua lồng ngực của mình.
Dược đồng đứng ở phía sau lấy ra một con dao găm dính đầy máu, tùy ý lau vào đế giày: “Đi mạnh khỏe nhé, công công!”
Kiếm Vũ không thể tin nổi mà nhìn về phía dược đồng dẫn đường: “Ngươi không phải bị chúng ta mua chuộc rồi sao…”
“Ồ, mặc dù ta lấy tiền của ngươi rồi nhưng chủ nhân của ta lại nói rằng ta có thể nhận thêm khoản đó!” Dược đồng ngẩng đầu lên, cười quái dị.
Kiếm Vũ: “Chủ nhân…?”
Minh Lan Nhược ngước mắt lên cười: “A, ta quên nói với ngươi, Bách Thảo Viên là tài sản của ta. Lần sau, trước khi hối lộ người để giết ta, nhớ chào hỏi một tiếng trước nhé.”
Nói cách khác, Bách Thảo Viên là tài sản của Xích Huyết Quân.
Đôi mắt của Kiếm Vũ đột nhiên co lại: “Ngươi, điều này sao có thể được!”
Nàng rõ ràng là một kẻ thua cuộc bất tài, sống bằng cách dụ dỗ nam nhân mà!
Cùng lúc đó, trong cửa hàng hai tầng rộng rãi của Bách Thảo Viên, đột nhiên vang lên tiếng vỡ của chén sứ trắng.
Dù là người bán hàng thuốc nhỏ hay tay sai đến mua thuốc, thai phụ đang đi khám đại phu hay ông già tóc trắng, quý nhân ăn mặc sang trọng, tất cả đồng loạt rút ra đủ loại vũ khí ngay lập tức và đặt chúng lên cổ của những người mặc hắc y.
Những người mặc hắc y đó không bao giờ nghĩ rằng những người xung quanh có vẻ bình thường này lại là những cao thủ hàng đầu. Chỉ có thể thúc thủ chịu trói.
Chưởng quầy thế thân Trần Ninh bước ra từ tầng hai, đứng từ trên cao nhìn xuống, lạnh lùng ra lệnh: “Lấy nỏ và kiếm của bọn chúng rồi giết!”
Nỏ của Đông Xưởng là thứ tốt nhưng những người này của Xưởng Vệ thì vô dụng.
Chỉ trong chốc lát, toàn bộ cửa tiệm đã tràn ngập máu me và tiếng kêu rên trước khi chết.
Ngay cả tên nam nhân đang canh giữ ở lối ra cũng bị “khách” và những người quét dọn tiếp cận rồi bị cứa cổ ngay lập tức!
Ở vườn sau.
Kiếm Vũ đã trải qua sinh tử suốt bao năm qua nhưng khi thấy quân tiếp viện không còn. Ả ta lập tức nhận ra mình đã rơi vào bẫy.
Ả ta tức giận cầm kiếm chỉ vào Minh Lan Nhược: “Ngươi… Ngươi cố tình dụ dỗ chúng ta ra tay. Đây là một cái bẫy do ngươi giăng ra!”
Dược đồng và toàn bộ Bách Thảo Viên giả vờ bị họ mua chuộc nhưng thực tế họ chưa bao giờ đưa cho Minh Lan Nhược loại thuốc làm gấu phát điên!
Minh Lan Nhược nhướng mày: “Ồ, thì ra ngươi cũng không ngốc đến như vậy!”
Kiếm Vũ tuyệt vọng và tức giận: “Người đâu, giết ả và tiểu tử đó cho ta, không chết không thôi!”
Bây giờ sự việc đã đến nước này rồi, ả ta phải dốc toàn lực để chiến đấu, mạo hiểm mạng sống để giết chết Minh Lan Nhược trước khi người của nàng đến!
Tất cả những việc còn lại sẽ có thể được Vân Nghê Vệ trưởng hoành thành nốt!
Những người mặc hắc y ở trên tường thành tuy vẫn còn sợ hãi nhưng vẫn liều mạng giơ kiếm lao về phía Minh Lan Nhược.
Xuân Hòa khinh thường hừ một tiếng, rút ra một cái kiếm hoa ở trong nhuyễn kiếm, nghênh chiến với Kiếm Vũ: “Ngươi đừng có đánh giá quá cao khả năng của chính mình!”
Ánh mắt của Minh Lan Nhược lạnh lùng, nàng nhẹ nhàng vỗ về những con gấu đen.
Hơn ba mươi con gấu đen lập tức nổi giận, bảo vệ Minh Lan Nhược ở giữa, gầm lên như sấm với những người mặc hắc y…
“Grao! Grao! Grao!”
Những con gấu đen điên cuồng lao về phía những người mặc hắc y rồi cắn xé. Lập tức đã hạ được vô số người mặc hắc y.
“Mẫu thân, con cũng muốn đánh nhau mà…” Tiểu Hi hoàn toàn không sợ cảnh máu me này, thậm chí còn hưng phấn ôm lấy đùi của Minh Lan Nhược.
Minh Lan Nhược thản nhiên gõ gõ trán của cậu: “Nghĩ cũng đừng nghĩ tới!”
Tiểu Hi ủy khuất: “Ồ…”
Kết quả của trận chiến cũng không có gì đang ngạc nhiên.
Trong vòng chưa đầy hai khắc, tất cả những người mặc hắc y đã bị Trần Ninh và những người đến giết chết, hoặc chết trong miệng của con gấu đen hung dữ.
Chỉ còn lại Kiếm Vũ chật vật khổ sở, người đầy máu bị Xuân Hòa bắt quỳ xuống trước mặt Minh Lan Nhược.
Minh Lan Nhược sai người đưa Tiểu Hi đi trước, còn nàng sẽ xử lý những việc còn lại.
Kiếm Vũ chịu đựng đau đớn mà trừng mắt nhìn Minh Lan Nhược: “Ngươi… Rốt cuộc là ai! Những thứ này tuyệt đối không phải người được Thiên Tuế Gia phái đến để bảo vệ ngươi. Sao ngươi dám giấu ngài ấy để cấu kết với người ngoài!”
Minh Lan Nhược bình tĩnh nói: “Ngươi cũng khá trung thành nhỉ. Ừ, bọn họ không phải là người mà Gia của ngươi giao cho ta.”
Kiếm Vũ không khỏi bật cười: “Ta mà nói cho Thiên Tuế Gia biết, ngươi coi như xong đời rồi. Ngươi cho rằng ngài ấy sẽ để cho ngươi nuôi quân của mình để cấu kết với người ngoài sao?”
Minh Lan Nhược nhướng mày, như đang nhìn một kẻ ngốc không ai hơn được: “Cho nên là ngươi đương nhiên sẽ không bao giờ có cơ hội nói chuyện nữa.”
Kiếm Vũ sửng sốt: “Ngươi dám giết ta sao!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất