“Đúng vậy, ngoại trừ hoạn quan thái giám, lão phu cũng không nghĩ ra ai có thể luyện thành công phu tà môn kia, đoán chừng giáo chủ Ma giáo sáng lập ma công lúc trước cũng là một thái giám.
Minh Lan Nhược không nhịn được nói: “Thương Kiều sẽ không chiếm được ma công kia…”
“Không sai, không biết ai cho hắn mật tịch kia, vì luyện ma công đó, hắn không biết đã uống thuốc gì giày vò thân thể thành hoạn quan, lại tiến cung làm tiểu thái giám để tránh né kẻ thù đuổi giết.
Đường lão gật đầu.
Cái gọi là “vô sinh” chính là hoạn quan bẩm sinh, thứ tượng trưng cho nam giới vĩnh viễn sẽ không phát triển, thậm chí thiếu một phần cơ quan nam giới.
Đường lão cảm thán: “Ngươi có thể tưởng tượng đó là chuyện mà một hài tử tám, chín tuổi có thể làm ra? Hắn rất có thể vĩnh viễn không cách nào khôi phục bình thường, vĩnh viễn cũng chỉ có thể làm một hoạn quan, hơn nữa ngày tháng hầu hạ người trong cung sẽ rất khó khăn, mấy phen sinh tử.”
Minh Lan Nhược nghe những chuyện cũ này, đáy lòng cũng bị chấn động.
Thương Kiều làm vậy chẳng khác nào là để luyện ma công mà gần như thiến nửa thân thể của mình, sau đó tiến cung chịu nhục hầu hạ kẻ thù của mình.
Dựa vào thân thể võ nghệ tuyệt thế cùng bản lĩnh hiểu rõ lòng người, gian nan giẫm lên vô số hài cốt, đi thẳng tới địa vị cao.
Đường lão mỉm cười, lấy hạt đậu phộng nhét vào miệng: “Người người nói Cửu Thiên Tuế lòng dạ độc ác, giết người không chớp mắt, thật ra không ai biết hắn đối xử với mình mới là tàn nhẫn nhất.”
Đối xử tàn nhẫn với người khác không có gì kỳ quái, đối xử tàn nhẫn với mình mới thật sự là người đáng sợ, bởi vì loại người này vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, đáy lòng cũng không có đạo đức và cố kỵ gì.
Minh Lan Nhược im lặng một lúc, tiêu hóa xong những chuyện này, đại khái cũng đưa ra một kết luận:
“Xem ra chứng ly hồn này của hắn có bóng ma khi còn nhỏ, cũng vì sau này tiến cung gian nan, tiếp nhận Đông Xưởng, thu phục Cẩm Y Vệ, giết chóc máu tanh quá nặng, cả ngày sống trong âm mưu quỷ kế.”
Trải qua những chuyện này, Thương Kiều làm sao có thể không “điên rồ” không “cố chấp”.
Nếu không có những thứ “điên rồ” và “cố chấp” không thể từ bỏ để đạt được mục đích, hắn cũng không đi tới được vị trí ngày hôm nay, không làm được “Cửu Thiên Tuế” dưới một người trên vạn người.
Đường lão vừa ăn đậu phộng, vừa liếc mắt nhìn nàng: “Còn cả ma công hắn luyện kia, sau khi luyện thành sẽ làm cho người ta vô cảm, càng ngày càng không có nhân tính nhưng rất quái lạ, hình như hắn có chút chấp niệm đối với ngươi.”
Thật ra Minh Lan Nhược cũng rất buồn bực: “Ta cũng không biết vì sao.”
Nàng cũng không biết hắn thích điều gì ở nàng, sao lại thành ánh trăng sáng của Thương Kiều.
Đường lão nhìn chằm chằm Minh Lan Nhược rất lâu, bỗng nhiên nghiêm túc hỏi: “Có biết thuyền có neo, thần có hương khói, con người có nhân tính không?”
Minh Lan Nhược không biết vì sao Đường lão lại hỏi vấn đề này nhưng vẫn gật đầu: “Dạ.”
Đường lão nhấp một ngụm rượu nhỏ: “Nếu thuyền không có neo sẽ không biết đi tới nơi nào, nếu thần không có hương khói, vậy thần này sẽ mất mạng.”
Lão dừng lại một chút: “Mà con người, nếu như không có bất kỳ vướng bận gì ở thế gian, hắn sẽ không có nhân tính, không có nhân tính sẽ không phải là người, coi vạn vật là chó thối tha, trăm họ lầm than.”
Lão từ từ uống rượu: “Trong mắt ta, ngươi cũng không phải là ánh trăng sáng nông cạn gì, ngươi ngược lại giống như là mỏ neo của hắn, là hương khói của hắn, càng có thể là chút nhân tính hắn cố ý giữ lại.”
“Cho nên, hắn mới không sống trên thế gian này với phương thức mất đi nhân tính, chắc ngươi cũng biết thủ đoạn và bản lĩnh của hắn, nếu như không có nhân tính trói buộc, hắn hoàn toàn có thể hủy diệt thiên hạ này, máu chảy thành sông, chiến hỏa khắp nơi.”
Minh Lan Nhược bị lão nói đến mức sởn gai ốc nhưng nàng không hiểu sao lại cảm thấy Đường lão nói đúng.
Nàng giật mình nhìn Đường lão: “Nhưng ta…Nhưng ta không biết…”
Sao nàng lại có ý nghĩa quỷ dị và nặng nề với Thương Kiều như vậy.
“Quên đi, dù sao ngươi cũng không chán ghét hắn, vậy thì ở bên cạnh hắn đi, làm ‘Nhân tính’ của hắn, hắn sẽ không bạc đãi ngươi.” Đường lão cười ha ha.
Trong lúc nhất thời Minh Lan Nhược không nói gì, lúc này, nhóm tiểu thái giám cũng hầu hạ Thương Kiều thay đổi bộ thường phục sa tanh màu đen bước vào cửa.
Hắn uể oải ngồi xuống: “Các ngươi đang nói cái gì, ai không có nhân tính?”
“Đương nhiên là tiểu súc sinh nhà ngươi!” Đường lão không khách sáo, nhổ về phía hắn một cái.
Thương Kiều nguy hiểm nheo mắt lại: “Ngươi chán sống rồi…”
Minh Lan Nhược không kìm nổi kéo cổ tay Thương Kiều lên bàn, ngắt lời bọn họ: “Được rồi, chúng ta bắt mạch đi! Đường lão, phiền ngài xem mạch của hắn có ổn định hơn trước không!”
Nếu lại để cho Đường lão nói tiếp, lão sẽ không bị giết, mà là bị ném tới thôn mắc bệnh phong.
Lúc này Đường lão mới không tình không nguyện bắt mạch cho Thương Kiều, vẻ mặt vừa quỷ dị vừa phức tạp.
Minh Lan Nhược căng thẳng chờ đợi: “Thế nào?”
Đường lão vuốt râu, vẻ mặt khó chịu: “Đúng là ổn định hơn nhiều, may mà có tiểu nha đầu giúp ngươi ổn định bệnh tình, tắm thuốc kia là biện pháp an thần tốt.”
Minh Lan Nhược gật đầu: “Nhưng mà, ta học không giỏi, sư phụ ta không ở đây, nếu không hẳn là dùng phương pháp xông khói lồng thuốc mới đúng.”
Đường lão bỗng nhiên cười híp mắt nói: “Ta nhớ ngươi có nhắc tới sư phụ của ngươi là A Cổ ma ma phải không?”
Minh Lan Nhược gật gật đầu: “Đúng vậy!”
Đường lão bỗng nhiên nhảy dựng lên, chạy ra ngoài cửa: “Ngươi ở đây đừng nhúc nhích, ta đi một chút sẽ về!”
Nhìn Đường lão lập tức biến mất ở ngoài cửa, Minh Lan Nhược không hiểu vì sao: “…”
Lão già này thật sự là nói đi là đi.
Trong buồng lò sưởi nhất thời chỉ còn lại có nàng và Thương Kiều.
Không biết tại sao, đối với đôi mắt lạnh lẽo u ám của Thương Kiều, nàng bỗng nhớ tới lời Đường lão nói…
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất