Minh Lan Nhược bị hắn hôn một cách thô lỗ và cuồng nhiệt, gần như không thở nổi.
Bỗng nhiên, tiếng cười quái dị từ cửa phòng tắm truyền đến: “Ôi, tiểu tử, ngươi không cử động được mà còn thể chơi đùa với tiểu cô nương ở đây, là lão nhân ta đã đánh giá thấp ngươi.”
Minh Lan Nhược vội vàng đẩy Thương Kiều ra, co mình xuống nước để dòng nước ôm lấy cơ thể ướt đẫm của mình, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên.
Ngay khi Thương Kiều vừa nhìn rõ người mới đến, đầu ngón tay tàn bạo niết quyết, rồi búng một cái, giọt nước lập tức hóa thành ám khí đằng đằng sát khí lao thẳng vào mặt đối phương.
Lão già gầy gò như khỉ nhanh nhẹn nhảy ra khỏi vách tường, tránh được những giọt nước bắn tới trên vách trường, rơi xuống đất.
Lão nhìn nơi mình đứng có những lổ hổng trên tường do đã bị những giọt nước xuyên thủng.
Lão tức giận hét lên với Thương Kiều: “Chết tiệt, thằng nhóc chết tiệt, lại muốn giết người thật, ta không nên vội vàng đến xem bệnh cho ngươi!”
Nói xong, Đường lão tức giận quay người rời đi.
Minh Lan Nhược thấy vậy, cực kỳ luống cuống, vội vàng bước ra khỏi bể tắm: “Khoan đã, Đường lão thần y, ngài đừng đi!”
Ngay khi nàng vừa ra khỏi mặt nước, đường cong của nàng gần như lộ ra, Thương Kiều vội vàng kéo tay nàng lại, nhíu mày: “Minh Lan Nhược!”
Minh Lan Nhược cũng phát hiện có gì đó không ổn, tức giận trừng mắt nhìn Thương Kiều, tất cả là do hắn đã đẩy nàng xuống nước.
Nàng chỉ có thể hét về phía Đường lão: “Đường lão thần y, không phải chúng ta đã hẹn cùng nhau thảo luận cách chữa trị cho hắn sao? Ta đã chuẩn bị xong rồi!”
Phải mất rất nhiều công sức mới có thể kéo được Đường lão thần y quay về, không thể để lão đi được!
Khi nàng vừa nói xong, sắc mặt Thương Kiều đã trở nên đen như đáy nồi.
Mà lão già họ Đường đang đi cũng dừng chân lại, do dự một lúc.
Lão quay lại nhìn Thương Kiều, kiêu ngạo nói: “Hừ, chỉ là lão nhân cho tiểu nha đầu một chút thể diện, nếu không thì nàng cũng quá đáng thương, trên đời này có rất nhiều nam nhân tốt, không nên bị buộc phải ở lại với một tên thái giám.”
Thương Kiều nghiến răng nghiến lợi, gương mặt tuấn mỹ của hắn méo mó: “Họ Đường kia!”
“Mau ra ngoài nhanh lên, mặc dù thuốc này sẽ làm ngươi yếu ớt, tứ chi vô lực nhưng thật ra cũng rất có lợi cho ngươi, ngược lại sẽ không tốt cho tiểu nha đầu đâu.” Lão già họ Đường không thèm khách sáo nói, xoay người rời đi.
Thương Kiều sửng sờ một lúc, nhíu mày nhìn về phía Minh Lan Nhược: “Sao ngươi không nói sớm?”
Vừa nói, hắn vừa nắm lấy eo nhỏ của nàng nhấc nàng lên mặt bồn.
Minh Lan Nhược lau mặt, hừ nhẹ: “Ngài cũng không có hỏi ta nhưng không sao, thuốc này chỉ không thích hợp cho nữ nhân thôi.”
Nói xong, nàng quay người đi thay y phục.
Nhìn theo hướng Minh Lan Nhược rời đi, trong ánh mắt của Thương Kiều hiện lên ánh sáng mờ mịt, sâu thẳm.
Tại sao, chỉ trong hai khắc, nàng lại như biến thành một người khác?
Nhà đầu này muốn gì?
Hắn đã thống lĩnh Đông Xưởng và Cẩm Y Vệ nhiều năm, thật khó để tin việc có người sẽ thay đổi thái độ của họ một trăm tám mươi độ mà không có lý do như vậy.
Những lời nàng nói vừa rồi, thực sự có ý nghĩa rất lớn!
Tên đầy đủ của Tiểu Hi là Thương Minh Hi! Đúng thật, hắn không nghe nhầm. Xem ra, có chuyện hắn cần phải điều tra thêm!
Nếu Minh Lan Nhược xem trọng đứa nhỏ mà nàng sinh ra như vậy, nàng sẽ không bao giờ tùy tiện đặt cho đứa nhỏ một họ đặc biệt!
Họ Minh, thậm chí là họ Tiêu thì còn có thể hiểu được nhưng mà là họ của hắn…
Minh Lan Nhược vội vàng thay quần áo, đi tìm Đường lão trước.
Cho đến khi nhìn thấy ông lão gầy gò như khỉ đang uống rượu ở buồng lò sưởi, cuối cùng nàng mới thở phào nhẹ nhõm.
“Đường lão, cuối cùng ngài cũng đã trở lại.” Nàng đi tới, làm lễ với lão.
Đường lão đặt chén rượu xuống, hừ một tiếng: “Nếu không phải ngươi, bản thần y sẽ không trở về vì tên tiểu tử vong ân phụ nghĩa kia.”
Minh Lan Nhược cười cười: “Ngài đại nhân đại lượng, đừng so đo với hắn.”
Nghe giọng điệu quen thuộc của Minh Lan Nhược, Đường lão quan sát nàng từ trên xuống dưới một phen: “Thế nào, tên tiểu tử thối ‘không được’ kia cho ngươi uống thuốc mê hồn gì, hắn lớn hơn ngươi nhiều, còn là trưởng bối của ngươi, quan hệ của các ngươi, cả đời sẽ không thể lộ ra ánh sáng!”
Lần trước khi nhìn thấy tiểu cô nương này và tiểu tử thúi kia ở chung một chỗ, trông nàng cũng không giống như là vui vẻ gì mấy.
Minh Lan Nhược rũ mi xuống: “Ta biết.”
Đường lão thấy nàng không muốn nhiều lời, chỉ lắc đầu, chuyển đề tài: “Được rồi, chuyện của người trẻ tuổi các ngươi, ta cũng không nói nhiều, ngươi tới tìm ta là vì chứng ly hồn của tiểu tử thúi kia phải không?”
Minh Lan Nhược gật đầu: “Đúng vậy, chứng ly hồn nhất định sẽ có căn bệnh gây ra triệu chứng, căn bệnh của Thiên Tuế Gia là gì?”
Tất cả những người vốn bình thường, biến thành “kẻ điên”, nhất định sẽ có nguyên nhân “điên”, chỉ có biết căn nguyên, mới đúng bệnh hốt thuốc.
Bàn tay gầy gò của Đường lão gãi gãi mái tóc bạc: “Đại khái là bởi vì tiểu tử kia tám chín tuổi nhìn thấy phụ mẫu chết thảm nên để lại một chút mầm bệnh.”
Minh Lan Nhược hiểu được, đây là trận cung biến xảy ra vào hai mươi năm trước, mà tiên hoàng vì mạng sống, thậm chí bán đứng mẫu tử Mai phi khiến cho Thương Kiều để lại bóng ma tâm lý.
Đường lão thở dài: “Hơn nữa, lúc ấy trên giang hồ đang cướp đoạt một quyển bí tịch Cửu Thiên Ma Công thất truyền mấy trăm năm, ma công kia phải là thân thể không phải nam không phải nữ mới có thể luyện đến tầng cao nhất nhưng một khi ma công đại thành, có thể lấy một chọi một ngàn, trên giang hồ không ai có thể địch.
Minh Lan Nhược ngây ngẩn cả người: “Không phải nam không phải nữ…”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất