Nhưng nàng vừa châm cứu cho hắn, vừa nói qua loa: “Ừ ừ, ngài không có việc gì thì nghỉ ngơi, nghỉ ngơi một chút, đừng nói nữa.”
Thương Kiều cũng không so đo nàng qua loa, tâm trạng rất tốt, nhắm mắt nghỉ ngơi, cũng không nói gì nữa.
Xe ngựa đi được nửa canh giờ, đột nhiên dừng lại.
Tiểu thái giám bên ngoài cung kính nói: “Chủ tử gia, tới rồi.”
Thương Kiều xuống xe ngựa, đưa tay đỡ Minh Lan Nhược: “Xuống đi.”
Minh Lan ngồi xe buồn ngủ, bỗng nhiên rèm được lên, hắn lại đưa tay đến.
Tay của hắn rất đẹp, trắng nõn thon dài nhưng nàng chần chừ một chút, vẫn không đón lấy mà tự mình xách váy xuống xe.
Đối với sự ngỗ nghịch nho nhỏ này của nàng, Thương Kiều chỉ mỉm cười một tiếng, đi lấy ô.
Minh Lan Nhược nhìn cảnh sắc trước mặt, không nhịn được mà hơi mở to mắt: “Thật đẹp!”
Đây là một vùng lớn hoa lộc vừng nở rộ trong rừng núi, hoa lộc vừng màu vàng nhạt tùy ý nở rộ, trong không khí trong trẻo nhưng lạnh lẽo ẩm ướt tràn đầy mùi thơm của lộc vừng.
Dưới mưa bụi tinh tế, cánh hoa thưa thớt đầy đất, giống như một vùng thảm thơm ngào ngạt, che đi phiến đá rêu xanh, tựa như tiên cảnh kỳ ảo.
Thương Kiều giơ ô che trên đầu nàng: “Hoa Đồ Mi nở rồi, trổ bông, thích không?”
Minh Lan Nhược giật mình một lát, tâm trạng có chút phức tạp, hắn thật sự là dẫn nàng đến xuân du… Cần gì chứ?
Nhưng cuối cùng nàng vẫn thành thật nói: “Thích.”
Mai vàng vào tháng ba đã sớm héo tàn, đây là mùa đào đầu mùa, có lẽ là năm nay thiên tượng khác thường, mới có cảnh đẹp hiếm thấy này.
Hắn mỉm cười: “Có muốn vào xem không?”
Hắn không bá đạo ép nàng đi vào khuôn khổ như trước, ngược lại giống như là quân tử lịch thiệp, kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của nữ tử chung tình.
Minh Lan Nhược im lặng, nàng cũng không biết tại sao mình phải chần chừ, bất kể là xuất phát từ việc chăm sóc hắn như một bệnh nhân tâm trạng ổn định, hay là bởi vì nàng vẫn cần hắn che chở, nàng vẫn nên đồng ý.
Cũng không biết tại sao, nàng luôn cảm thấy đi theo hắn vào rừng, giống như sẽ đi vào thế giới thuộc về hắn.
Có lẽ, đây là ảo giác.
……
Cuối cùng nàng vẫn gật đầu.
Hắn mỉm cười che dù, che mưa gió dọc đường cho nàng, đi về phía rừng mai.
Núi rừng không biết ở nơi nào, cũng chỉ có hắn và nàng, hắn đứng gần như vậy, giống như có thể che gió tránh mưa cả đời cho nàng.
Trong rừng yên tĩnh, nàng chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập dần dần có chút dồn dập, nàng hơi nhíu mày, không thích mình dễ dàng bị ảnh hưởng bởi người bên cạnh như vậy.
“Đây là nơi nào?”
Nàng dứt khoát nhìn xung quanh, hỏi.
Thương Kiều nói: “Trong một ngọn núi ở ngoại ô kinh thành, nơi này vốn là biệt viện của một vị sủng phi thời tiên đế.”
Minh Lan Nhược ngây ngẩn cả người: “Có thể thấy rằng vườn tược ở nơi này được bỏ rất nhiều tâm huyết vào đó, Hoàng đế bệ hạ nhất định là rất sủng ái phi tử kia.”
Sủng ái đến mức thiết lập biệt viện bên ngoài cung cho đối phương.
Thương Kiều trông thản nhiên: “Có lẽ vậy nhưng vậy thì sao, cũng là mây khói thoảng qua, hiện giờ tiên đế và phi tử của hắn đã chết thành bùn, thứ duy nhất còn sống là rừng mai này.”
Rừng mai này giống như hắn, sống tạm bợ, cũng không biết có thể thịnh vượng tới khi nào.
Minh Lan Nhược nhìn biểu cảm của Thương Kiều, trên trán lại có vẻ thê lương trào phúng.
Nàng giật mình, lại không tự chủ được đưa tay khẽ vuốt lông mày hắn: “Nét mặt thê lương như vậy không thích hợp với ngài, Thiên Tuế Gia, ngài cũng không giống với những người sống tạm bợ.”
Hắn là nam nhân kiêu ngạo càn rỡ như vậy.
Thương Kiều cúi đầu nhìn nàng, nhẹ nhàng cầm lấy cổ tay nàng, đột nhiên nở nụ cười: “Sao, ngươi cũng sẽ đau lòng cho ta?”
Minh Lan Nhược thản nhiên nói: “Ta chỉ cảm thấy người như ngài, cho dù sống tạm bợ, cũng sẽ khiến rất nhiều người khó chịu hơn ngài.
Thương Kiều nhìn nàng, đột nhiên không chịu được mà cười lớn: “Ha ha ha… Quả nhiên là người hiểu ta, không phải ngươi thì còn ai khác.”
Con mèo của hắn thật đúng là nhìn thấu hắn.
Minh Lan Nhược nhìn hắn vùi mặt vào lòng bàn tay mình, sắc mặt không nhịn được mà nóng lên.
Người này thật sự là…
“Đi thôi, ở phía trước có một sân nhỏ có thể ngồi được, chúng ta ăn trưa ở đó nhé?”
Hắn buông tay nàng ra, nâng ô hỏi.
Thấy hắn lại đột ngột nhã nhặn và lịch thiệp, Minh Lan Nhược gật đầu.
Vị Gia này có bệnh, tính tình thay đổi thất thường cũng là chuyện bình thường, nàng không thể dùng lý lẽ thông thường để hiểu hắn, chỉ có thể giữ bình tĩnh!
Thương Kiều mỉm cười dẫn nàng đi về phía trước, đúng như dự đoán đã nhìn thấy một khoảng sân nhỏ cũ kỹ.
Mặc dù khoảng sân này đã vài năm tuổi, phủ đầy bụi bặm nhưng vẫn có thể thấy rõ nó đã từng được xây dựng một cách tỉ mỉ.
Khi bước vào sân, nàng còn thấy những chiếc ghế bập bênh cũ kỹ, còn có cả xích đu dành cho trẻ con chơi.
Minh Lan Nhược nhặt lên một chiếc trống lắc bị gãy rơi xuống, thở dài có hơi cảm khái: “Lúc trước tiên đế đúng là rất sủng ái vị… Mai phi nương nương ấy.”
Nàng mơ hồ nhớ lại, truyền thuyết kể rằng tiên đế trước đây rất sủng ái một mỹ nhân xuất thân từ tộc khác, điều này đã gây ra rất nhiều sự phản đối trong triều.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất