Minh Lan Nhược ngạc nhiên: “Vậy xe ngựa của ta đâu rồi?”
Tiểu thái giám: “Đã dặn bọn họ về trước rồi.”
Minh Lan Nhược nhìn chiếc xe ngựa Thái hậu thường dùng, đoán chắc cũng không ai dám bày trò gì trước mặt Thái hậu, bèn lên xe.
Xe ngựa rộng rãi đủ chỗ cho ba người nằm, rung rinh ra khỏi cung.
Ngoài cửa sổ gió lạnh phất phơ, cơn gió xuân làm người ta mơ màng, nàng tựa vào gối lụa mềm mại không nhịn được mà bắt đầu chìm vào giấc ngủ.
Không biết bao lâu, nàng cảm thấy bên hông hơi ngứa, trên môi cũng buồn buồn.
Không phải là con gì chứ? Không đúng… Là người!
Trong cơn mơ màng, đầu óc nàng đột nhiên bị đánh thức, cả người tỉnh táo hẳn.
Trên xe có người.
Nàng từ từ nhắm hai mắt, cố gắng bĩnh tĩnh lại, không để đối phương phát hiện ra mình đã tỉnh.
Là ai đang cởi váy của nàng!
Chẳng lẽ là tên vô liêm sỉ Thượng Quan Hoành Nghiệp kia, muốn phát sinh quan hệ với nàng để ép nàng đi vào khuôn khổ sao?
Nàng lặng lẽ xoay vòng tay trong tay áo, vòng tay vốn quấn quanh cổ tay đột nhiên kêu “cạch” một tiếng, bật ra một con dao găm dài mảnh.
“Buông ra, nếu không ta sẽ khiến ngươi trở thành thái giám!” Minh Lan Nhược lạnh lùng lên tiếng, đặt dao găm vào hông của đối phương.
Người đang cởi váy của nàng đột nhiên quay lại, ôm chặt nàng vào trong lồng ngực, nở nụ cười trêu tức: “Uy hiếp không có hiệu quả thì phải làm sao bây giờ, bản tọa đã là thái giám rồi.”
Minh Lan Nhược giật mình một cái, lập tức mở mắt ra đã thấy gương mặt tuấn tú mà tà ác kia.
Nàng cứng đờ: “Thiên Tuế Gia, sao ngươi lại tới đây?”
Thương Kiều xoay người một cái, chân dài lười biếng gác lên gối, để nàng khóa ngồi trên người mình.
“Sao, không muốn nhìn thấy bổn tọa à? Bản tọa còn muốn vừa lúc ngày xuân dẫn cháu gái ngoại đi du xuân đó.”
Ngón tay thon dài trắng nõn của hắn ngả ngớn vuốt ve cẳng chân trắng nõn của nàng.
Minh Lan Nhược nhịn nhục, khuôn mặt không chút thay đổi nói: “Vậy cái gì, ta còn phải trở về thăm Tiểu Hi…”
“Không phải là nhi tử của ngươi muốn vào cung bầu bạn với Thái hậu sao?” Thương Kiều nheo mắt, không chút khách sáo mà vạch trần lời nói dối của nàng.
Minh Lan Nhược nghẹn họng: “…”
Thất sách, tuy rằng trước khi nàng xuất cung mới đồng ý để Tiểu Hi làm bạn với Thái hậu nhưng Thương Kiều làm đốc chủ Đông Xưởng, làm sao giấu được hắn chuyện trong cung.
Minh Lan Nhược ho nhẹ một tiếng: “Không phải là ta đột nhiên nhớ lầm.”
Mặc dù nàng cho rằng chữa bệnh cho hắn đổi lấy sự che chở của hắn nhưng không muốn có quá nhiều thời gian riêng tư không rõ ràng với Thương Kiều.
Lần này Thương Kiều cũng lười vạch trần nàng, dù sao nàng mắng Thượng Quan Hoành Nghiệp chuyện này, khiến tâm tình hắn rất tốt.
“Lần sau còn dám nói dối bản tọa thì sẽ không qua ải dễ dàng như vậy.”
Minh Lan Nhược rũ mắt xuống, cố gắng chuyển đề tài: “Nếu người đã đến đây, cũng đỡ cho ta phải đến Đông Xưởng một chuyến, đến bắt mạch phải không?”
Thương Kiều lười nhác nâng cổ tay đặt lên đùi nàng: “Ừ.”
Hôm nay hắn mặc áo choàng trắng tinh, tóc dài với bạch ngọc quan tùy ý buộc ở đỉnh đầu lại rơi lả tả xuống.
Không nhìn ánh mắt âm lệ của hắn, dung nhan như ngọc ngược lại giống thế tử nhà Vương Tước.
Minh Lan Nhược nhìn tay trên đùi mình, nhịn xúc động hất tay hắn ra, yên lặng vén tay áo cho hắn, ngón tay đặt lên cổ tay hắn, bắt đầu bắt mạch.
Cảm giác mạch của hắn ổn định hơn rất nhiều, nàng sửng sốt một chút: “Mấy ngày nay có chuyện gì tốt, có thể khiến cho Thiên Tuế Gia nghỉ ngơi tốt như vậy.”
Thương Kiều nhìn nàng, cười cười: “Bởi vì mèo nuôi thả gần đây rất ngoan nên đã cào mèo đực động dục đi rồi.”
Minh Lan Nhược: “A… A, nói không chừng người ta là một đôi.”
Nghe hắn nói chuyện ma quỷ, đại gia này đâu có giống người có lòng yêu thương có thể nuôi sủng vật như vậy, còn cào mèo đực đi.
Thương Kiều trở tay giữ chặt cổ tay nàng, vẻ mặt âm trầm: “Ngươi cảm thấy bọn chúng là một đôi?”
Minh Lan Nhược vô cùng khó hiểu: “Ta không biết, ngươi không thích mèo của mình bị mèo đực khác dẫn đi, vậy có thể tìm thú y triệt sản.”
Nàng biết trong ngõ Bắc Hương ở kinh thành có một vị thú y, am hiểu về động vật nhất.
Thương Kiều nhìn vẻ ngây ngốc, đôi mắt to quyến rũ mượt mà của nàng, bỗng nhiên không nhịn được mà nở nụ cười.
Hắn lười nhác dùng đầu ngón tay gãi cằm nàng: “Vậy không được, chúng ta còn phải để con mèo cái kia sinh cho ta mấy đứa nhóc con.”
Chờ hắn khỏe lại, thuần phục nàng, con mèo nhỏ không nghe lời này, sớm muộn sẽ làm cho trong bụng nàng có thêm mấy thằng nhãi con của hắn.
Minh Lan Nhược bị hắn gãi cằm đến mức nheo mắt lại, tránh tay hắn, không nhịn được mà đỏ mặt, tên này định để cho con mèo cái hắn nuôi đi phối giống sao?
“Mèo của ngài là mèo Ba Tư phương Tây sao?” Nàng có chút tò mò.
Thương Kiều vuốt mái tóc mềm mại của nàng: “Đúng vậy, chủng loại cực kỳ quý giá, sao những con mèo đực không đứng đắn kia có thể nhúng chàm.”
Chỉ có thể để một mình hắn hưởng thụ.
Minh Lan Nhược cười cười: “Được rồi, ngài vui là được rồi.”
Người này quả thật bá đạo quen rồi, ngay cả một con mèo cũng phải quản lí nghiêm khắc.
“Đây chính là ngươi nói.” Thương Kiều đột nhiên cười, quỷ mị quyến rũ người khác.
Minh Lan Nhược bị hắn làm cho khó hiểu, thầm nghĩ, mèo hắn muốn phối giống như vậy không phải chuyện của hắn, liên quan gì đến nàng.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất