Minh Lan Nhược - FULL

“Nói tiếng người, đương nhiên là chó sẽ không hiểu được, ta về đây!” Minh Lan Nhược cảm thấy thực sự rất phiền, khinh miệt quăng một câu rồi quay người rời đi.
Sáng sớm hôm nay nàng đã phải dâng hương tắm rửa theo quy định rồi vào cung, đầu tiên là đấu trí và dũng khí ở trong Chính Đức điện, rồi lại đấu trí và dũng khí với Thương Kiều, chữa trị cho hắn, nàng đã mệt đến mức không muốn làm gì nữa cả.
Phải đến tận tối mới có thể về đến phủ, lại còn gặp phải Thượng Quan Hoành Nghiệp, một kẻ tự mãn đến tìm nàng để hỏi tội!
Thượng Quan Hoành Nghiệp không kìm được cơn tức giận mà đuổi theo: “Minh Lan Nhược, sao ngươi lại trở nên thô tục như vậy, con người ngươi như vậy mà còn mong ta hồi tâm chuyển ý sao?”
Minh Lan Nhược trợn tròn mắt: “Làm phiền ngươi cả đời này đừng bao giờ hồi tâm chuyển ý, bản vương phi ngại chuyện xui xẻo!”
Nam nhân này thực sự rất phiền phức!
Thượng Quan Hoành Nghiệp trầm giọng nói: “Minh Lan Nhược, ngươi đừng quên, đội quân tinh nhuệ mà ta phái đi Đông Bắc có thể bảo vệ phụ thân ngươi thì bọn họ cũng có thể lấy mạng của phụ thân ngươi!”
Minh Lan Nhược dừng lại, quay người lạnh lùng nhìn hắn ta: “Ngươi có thể thử xem, nếu phụ thân ta xảy ra chuyện gì, ta thề với trời đất, cả đời này ta sẽ khiến cho Tần vương phủ và cả hoàng hậu của ngươi nợ máu phải trả bằng máu!”
Thượng Quan Hoành Nghiệp bị ánh nhìn sắc lạnh như dao của Minh Lan Nhược làm cho sợ hãi, trong một khoảnh khắc nào đó hắn ta chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.
Đột nhiên Minh Lan Nhược cong mắt, trở về với bộ dạng thường ngày, khinh miệt cười một tiếng: “Người đâu, ngăn Tần vương điện hạ lại!”
Nói xong, nàng phất tay áo rồi quay người vào phủ.
Lệnh vừa được ban ra, Trần Ninh dẫn theo vài gia nhân ra ngoài, lạnh lùng đứng chắn trước mặt Thượng Quan Hoành Nghiệp: “Điện hạ, người không thể bước vào!”
Khi Thượng Quan Hoành Nghiệp nhìn thấy Trần Ninh và những người kia, hắn ta đã biết họ không phải là gia nhân bình thường, mỗi người là tay lão luyện.
Hắn ta nhíu mày, chỉ có thể lạnh lùng đứng nhìn Minh Lan Nhược rời đi, gia nhân quay về phủ, cánh cổng của Điệu vương phủ được đóng lại.
Lúc này, những người hầu cận đi theo hắn ta là Bạch Tuế và Vô Ưu bước đến, nhỏ giọng nói: “Điện hạ, cho dù lúc trước Điệu vương phi có yêu người đi nữa thì bây giờ có lẽ hận đã nhiều hơn yêu rồi.”
Thượng Quan Hoành Nghiệp đứng chắp tay sau lưng, vẻ mặt ảm đạm: “Không có yêu thì lấy đâu ra hận, nàng nghĩ thế nào không quan trọng, quan trọng là… Nàng phải thuộc về bản vương.”
Hôm nay hắn ta đến đây là để thử xem có thể lợi dụng Minh Lan Nhược để thả Chu biểu huynh ra được hay không nhưng rõ ràng là ở đây không còn khả năng thương lượng.
Nhưng…
Nữ nhân này lại một lần nữa chứng minh, nàng như một thanh kiếm ẩn giấu trong vỏ kiếm.
Nếu hắn ta có thể kiểm soát nàng thì sẽ có lợi rất nhiều trong việc giúp hắn ta lên ngôi Đế vương trong tương lai!
Vô Ưu có vẻ suy tư: “Vậy thì ngài chỉ có thể làm theo những gì Hồng tiên sinh nói.”
Thượng Quan Hoành Nghiệp nhìn tấm biển của Điệu vương phủ, vẻ mặt phức tạp.
Hắn ta cười tự giễu: “Năm đó nàng muốn gả cho ta bằng mọi cách mà không hề quan tâm đến việc sẽ trở thành thái tử phi, bây giờ khi nàng đã trở thành một đóa hoa tàn trong mắt mọi người thì nàng lại trở thành người mà ta muốn dùng mọi cách để cưới về.”
Ở Đông Xưởng.
“… Sau đó, đại tiểu thư Minh gia đã mắng Tần vương một trận rồi đuổi hắn ta đi.”
Tiểu Tề Tử đang kể lại một cách sinh động những sự việc xảy ra ở trước cổng Điệu vương phủ ngày hôm qua cho chủ tử Gia của mình nghe.
Thương Kiều đang nặn bột trong tay, nụ cười như ẩn như hiện trên gương mặt u ám thường ngày của hắn: “Thật vậy sao?”
Tiểu Tề Tử gật đầu như búa bổ: “Đúng vậy, Đốc chủ, các ám vệ đang ẩn nấp trong bóng tối của chúng ta nhìn thấy rõ cả.”
Thương Kiều nhướng mày, véo bột thành từng viên nhỏ rồi bắt đầu nặn: “Nữ nhân đó khá hiểu chuyện.”
Hòa công công nhìn thấy cảm xúc của chủ tử Gia nhà mình ổn định.
Ông ta bước lại gần, nhẹ nhàng nói: “Thiên Tuế Gia, người xem, gần đây đại tiểu thư Minh gia đã đến đưa thuốc và châm cứu giúp người, mấy ngày nay người đã ngủ ngon hơn, sức khỏe và tinh thần cũng cải thiện rất nhiều, sao không theo lời tiểu thư nói, nghỉ ngơi một thời gian, điều dưỡng cơ thể cho tốt?”
Thương Kiều híp mắt phượng lại, cười nhẹ: “Nữ nhân đó cũng sẽ thực sự quan tâm đến bản tọa, hóa ra nàng cũng có chút lương tâm.”
Nói xong, bỗng nhiên hắn đưa tay về phía Tiểu Tề Tử: “Dung mạo của bản tọa hôm nay có đẹp không?”
Tiểu Tề Tử vội đưa cho hắn chiếc gương vàng ròng khắc hoa mà y mang theo bên mình, khen: “Đương nhiên rồi, đốc chủ, dung mạo của người là độc nhất vô nhị trong cả triều đình và hậu cung, không có ai so sánh được với người.”
Thương Kiều nhìn vào khuôn mặt của mình trong gương, nhẹ giọng hỏi: “Khuôn mặt này vẫn ổn chứ? Không có vẻ già đi đúng không?”
Dù sao hắn cũng đã lớn hơn nữ nhân kia gần một vòng đời.
“Đương nhiên rồi, nghĩa phụ, dù người đã hai mươi tám tuổi nhưng nhìn người vẫn trẻ trung và đẹp trai như nam nhân mười sáu tuổi!” Tiểu Tề Tử ngọt ngào nói.
Hòa công công và những tiểu thái giám khác: “…”
Suýt thì họ đã nôn mửa rồi.
Thương Kiều nhẹ mỉm cười, tâm trạng rất tốt: “Vậy thì hãy nói Tần Ngọc Trầm chuyển giao công việc trong tay cho cấp dưới, để họ quay về một chuyến giúp bản tọa giải quyết những chuyện rắc rối trong triều đình.”
Điều dưỡng sức khỏe, cũng tốt.
“Vâng, nhi tử sẽ đi thông báo ngay cho Chỉ huy sứ Tần của Nam Trấn Phủ.” Tiểu Tề Tử mỉm cười rồi hành lễ.
Thương Kiều nhìn thấy nồi đã sôi, ném gương trả lại cho Tiểu Tề Tử, các tiểu thái giám bên cạnh vội vàng giúp hắn xắn tay áo, chuẩn bị hầu hạ hắn cho từng viên bột nhỏ màu xanh vào nồi dầu.

Ads
';
Advertisement