Minh Lan Nhược - FULL

Bây giờ nhìn lại, cảm xúc của Thương Kiều thực sự không ổn định, đôi khi hắn quan tâm đến mọi hành động của nàng nhưng đôi khi hắn lại hoàn toàn phớt lờ suy nghĩ của nàng và làm bất cứ điều gì hắn muốn.
Và lần ở trong cung Hoàng hậu đó, hắn đã không kiểm soát được cảm xúc mà trở nên tức giận, hắn giống như hung thần Tu La Vương khi rơi vào trạng thái giận dữ, nghe nàng nói câu nào cũng muốn cắt câu lấy nghĩa, cho rằng nàng muốn hắn chết!
Tâm trạng hoang tưởng này dường như… cực kì dễ xuất hiện khi ở cạnh nàng.
Nàng ngước đôi mắt trong veo lên, trịnh trọng nói: “Được rồi, ta biết ý của Hòa công công, ta sẽ vào trong xem bệnh cho ngài ấy thật tốt.”
Sau đó, nàng cầm rương lên rồi đi theo Hòa công công vào Mộ Vân Điện.
Đúng lúc Thương Kiều từ trong phòng đi ra, hắn chỉ tắm rửa đơn giản rồi mặc khoác áo màu đen mềm mại, mái tóc đen hơi ẩm ướt.
Càng làm tăng thêm vẻ lười biếng thâm trầm trên người hắn.
Nhìn thấy Minh Lan Nhược đi vào, hắn ngước mắt lên nói: “Tới rồi à?”
Minh Lan Nhược đặt rương xuống, hơi không thoải mái mà ngồi xuống: “Được rồi, bắt đầu đi, Hòa công công nói ngài vẫn uống thuốc theo ta dặn.”
“Đương nhiên phải uống thuốc đúng giờ rồi, bản tọa vẫn mong khỏi bệnh, để ngươi tự mình nghiệm thu thành quả.” Thương Kiều nhìn nàng đầy ẩn ý, đưa tay để nàng bắt mạch.
Minh Lan Nhược sửng sốt: “…”
Người này nói chuyện, khó mà khiến nàng không hiểu sai.
Nàng ho một tiếng, cố gắng phớt lờ cái nhìn thâm trầm quỷ dị của hắn, bình tĩnh lại bắt mạch.
Lần này, nàng mất thêm một khoảng thời gian dài để bắt mạch cho hắn, ấn vào mạch trong mười lăm phút.
Thương Kiều nhận thấy có gì đó kỳ lạ, hơi nheo mắt lại: “Thế nào, sao bệnh tình lại tái phát?”
Chậc, nếu tình trạng bệnh không tốt thì làm sao hắn có thể thử “đao” của mình với con mèo trước mặt được!
Minh Lan Nhược suy nghĩ một lúc, ngước đôi mắt đẹp lên, bình tĩnh thăm dò: “Thiên Tuế Gia, gần đây ngài có dễ cáu, nóng tính tích tụ và mất tập trung không?”
Thương Kiều nheo mắt phượng, nhìn nàng không chắc chắn, đột nhiên lạnh lùng đứng lên: “Làm sao, Lão Hòa nói gì với ngươi rồi?”
Minh Lan Nhược lập tức nắm lấy cổ tay hắn kéo lại, cười nói: “Hòa công công cũng vì suy nghĩ cho bệnh tình của ngài mới để ta đến xem chứng ly hồn của ngài, suy cho cùng, kinh gan, thận thủy là sự tuần hoàn của cơ thể con người, ảnh hưởng lẫn nhau. “
Tên hung tàn này cũng nhạy cảm quá đó!
Thương Kiều nhìn thấy nàng nắm chặt cổ tay hắn không chịu buông ra, vẻ mặt ủ rũ, đè nén tức giận: “Buông ra, ta không có bệnh, ngươi ra ngoài đi!”
Lão Hòa khốn kiếp này lại dám tiết lộ bí mật của mình!
Minh Lan Nhược không biết tại sao Thương Kiều lại nhạy cảm như vậy, bệnh nhân không nghe lời, không chịu chữa trị mới là phiền phức lớn nhất đối với đại phu!
Nàng lạnh mặt, kéo tay áo hắn không chịu buông ra: “Ta là đại phu, ngài là bệnh nhân, giữa ta và ngài không nên có bí mật gì về bệnh tật, muốn chữa khỏi bệnh thì ngài phải nghe ta, nếu không thì cả đời này ngài đừng nghĩ đến làm nam nhân thực sự nữa!”
“Bịch!”
Hắn đột nhiên vén tay áo lên, dùng tay trái đẩy mạnh nàng xuống bàn, cúi xuống nhìn nàng, mỉm cười và nói một cách trịch thượng.
“Nếu không thể thành nam nhân, bản tọa cũng có cả vạn cách để chơi với ngươi, đứa trẻ ngoan có muốn thử không?”
Minh Lan Nhược nhìn khóe mắt đỏ tươi cáu kỉnh và ốm yếu của hắn, thầm nghĩ trong lòng: Người này thực sự bị bệnh à?
Hắn mà phát điên lên thì nàng không đỡ nổi.
Cái khó ló cái khôn, nàng đưa tay chạm vào khóe mắt và gò má thanh tú của hắn, thở dài: “Nhưng ta muốn ngài khỏe mạnh, ta muốn ngài trở thành một người bình thường.”
Ngón tay nàng hơi lạnh, chạm vào khóe mắt nóng bỏng của hắn, như một bông tuyết mát lạnh rơi trên mặt hắn.
Cảm giác mát lạnh nhẹ nhàng làm tan đi cơn tức giận dữ dội giữa hai hàng lông mày của hắn.
Ánh mắt hắn dần dần bình tĩnh lại, lặng lẽ nhìn người bên dưới.
Tóc nàng hơi rối, trâm cài tóc nằm lộn xộn trên bàn, dùng đôi mắt đẹp bất an nhìn hắn.
Hắn gần như có thể nhìn thấy khuôn mặt của chính mình trong đôi mắt của nàng, điều này đã khiến hắn bình tĩnh lại.
Hắn đột nhiên cười nhẹ: “Người có sợ nếu cả quãng đời còn lại ta không bình thường lại được không?”
Minh Lan Nhược ngây ngẩn cả người, nhẫn nhịn cả nửa ngày, lúng túng nói: “Có sợ hay không… ngài chẳng giống như đang quan tâm ta có sợ hay không, không phải ngài còn đang ức hiếp người đây sao?
Nàng sợ hắn sẽ trở thành một kẻ mọt sách ngây thơ giống như thư sinh Ẩn?
Thương Kiều nhìn nàng cả nửa ngày mới nói ra “sự thật”.
Đột nhiên hắn cúi đầu, không kiêng nể gì mà vùi mặt vào vai nàng, cười đến chảy nước mắt: “Hahaha…”
Hắn không kiêng nể gì mà cười lớn: “Hahahaha, ngươi rõ rồi là được.”
Minh Lan Nhược liếc mắt, hừ, con người này bá đạo, càn rỡ vô liêm sỉ đến thế là cùng!
Quên đi, coi như hắn có bệnh không được bình thường, nàng không thèm so đo với người bệnh.
Thương Kiều cười đủ rồi, tâm tình vui vẻ mà đứng dậy, nhẹ nhàng ôm nàng ngồi xuống đôi chân dài của mình. “
“Có đói không, bản tọa đã chuẩn bị đồ ăn nhẹ ở đây, ngươi muốn ăn gì, bánh vàng củ cải xanh chứ? Hồi nhỏ ngươi thích ăn nhất, lúc nào cũng đòi ăn đó.”
“Ta… muốn ăn bánh thủy tinh nhưng ta vẫn muốn xem bệnh cho ngài.”
Tâm trạng của người này thay đổi nhanh như lật sách.
Mà thôi, nàng tê dại rồi, vuốt ve con mèo chút đi, mặc dù có khả năng là nàng đang vuốt một con hổ trắng to lớn nguy hiểm và độc ác.
Thương Kiều tựa chiếc cằm thanh tú lên vai nàng, âu yếm nhìn nàng bắt mạch cho mình: “Được rồi, tùy ngươi cả.”

Ads
';
Advertisement