Minh Lan Nhược lễ phép đáp lễ, nhẹ nhàng nói: “Là ta đã liên lụy tới các vị tiểu thư, Lan Nhược nhất định sẽ đưa lễ tới nhà tạ lỗi với các vị tiểu thư.”
“Điệu vương phi khách sáo rồi.” Các vị đại nhân quyền cao chức trọng khách sáo nói, giọng nói cũng dịu đi không ít.
Biểu hiện nhạy bén lại quả quyết ngày hôm nay của Minh Lan Nhược làm cho bọn họ bắt đầu phải xem xét kỹ lại vị Điệu Vương phi có thanh danh hỗn độn, từng bị trục xuất khỏi Minh gia một lần nữa.
Một nữ tử bị cấm túc năm năm, sau khi xuất hiện một lần nữa lại không còn là nữ tử từng lỗ mãng như năm đó.
Lòng can đảm và mưu lược của nàng, sự cay độc khi phá đoán thế cờ của nàng, tất cả vô cùng kỳ quặc nhưng thật ra lại có phong độ và khí phách của Minh quốc công.
“Tú Dật bị dọa sợ, qua vài ngày nữa khỏi bệnh rồi còn muốn xin mời Điệu Vương phi tới làm khách.” Đại Lý Tự Khanh vuốt râu mỉm cười.
Minh Lan Nhược mỉm cười gật đầu: “Được, ta đây sẽ chờ được làm phiền đại nhân và phu nhân.”
Nàng hiểu rõ ý nghĩa của lời mời trong miệng của một đại thần nhị phẩm, rằng từ nay về sau rốt cuộc thì nàng đã trở lại vòng xã giao trong kinh thành, không còn ai dám tùy tiện khinh bỉ nàng nữa.
Nhìn mấy người Đại Lý Tự Khanh và Tạ Đô Ngự Sử rời đi.
Minh Lan Nhược đứng trên bậc thang bằng bạch ngọc trước Chính Đức điện rộng lớn, cơn gió thổi bay chiếc trâm phượng bằng ngọc đẹp đang đong đưa bên tai và tay áo hoa lệ.
Nàng nhìn về phía chân trời chậm rãi thở hắt ra, thản nhiên nở nụ cười.
Cuối cùng cũng có một ngày, nàng sẽ nổi lên như diều gặp gió ở Bạch Ngọc Kinh!
Chỉ có điều…
Nàng nhắm mắt lại, vẫn phải đuổi cái tên “Tu la vương” không biết xấu hổ kia đi rồi nói sau!
Minh Lan Nhược cầm hòm thuốc, dưới sự hướng dẫn của Hòa công công đi vào trông Mộ Vân điện.
Đó là cung điện mà Thương Kiều nghỉ ngơi.
Hòa công công chuẩn bị đưa Minh Lan Nhược tiến vào tiền điện, ra vẻ muốn nói lại thôi.
Minh Lan Nhược thấy vậy thì nhẹ giọng hỏi: “Công công là có gì muốn nói sao.”
Hòa công công hơi chần chờ, thấp giọng nói: “Lần này khi ngài bắt mạch cho Đốc chủ, trừ căn bệnh căn bản của một nam tử ra thì có thể nhìn xem Đốc chủ còn có bệnh khác hay không có được không?”
Minh Lan Nhược ngờ vực: “Bệnh gì, hắn có bệnh cũ tái phát sao?”
Biểu cảm trên mặt Hòa công công phức tạp, vẫn cắn răng nhẹ giọng nói: “Chứng bệnh để lại do ly hồn.”
Minh Lan Nhược sửng sốt, không dám tin nhìn Hòa công công: “Chứng ly hồn, sao ta chưa từng nghe các ngươi nhắc đến?”
Làm sao mà Thương Kiều lại mắc phải căn bệnh này?
Hòa công công lưỡng lự nhưng vẫn thấp giọng nói: “Bệnh này có lẽ là bệnh cũ mà đốc chủ mắc phải thời niên thiếu. Đường lão đại phu vẫn luôn chăm sóc cơ thể cho ngài ấy, vốn dĩ đã khá hơn nhiều rồi.”
Nhưng gần đây hình như lại có dấu hiệu phát bệnh.
Minh Lan Nhược nhíu mày: “Chứng ly hồn có rất nhiều trường hợp, nói xem rốt cuộc ngài ấy mắc phải trường hợp nào?”
Chứng ly hồn nói đơn giản hơn chính là: một kẻ điên.
Thương Kiều quả thực khá điên.
Hòa công công lưỡng lự rồi nói: “Sau khi đốc chủ nắm quyền kiểm soát Đông Xưởng, tính tình bắt đầu trở nên thất thường, có khi còn không thể kiềm chế được cơn thịnh nộ của mình, đốc chủ chỉ trở lại bình thường sau khi nhìn thấy máu giết người, thỉnh thoảng ngài ấy sẽ chán nản, lãnh đạm rồi tự nhốt mình trong phòng không muốn gặp ai nhưng nháy mắt lại có thể cùng người khác nói chuyện vui vẻ…”
Minh Lan Nhược tiếp lời: “Nhưng ngươi không thể đoán được rằng giây sau ngài ấy có chém một nhát rơi đầu ngươi hay không.”
Hòa công công nghẹn lời: “…”
Ông ta ho một tiếng: “Ờm… được rồi, là như vậy đó.”
Minh Lan Nhược lại hỏi: “Những triệu chứng này bắt đầu từ khi nào?”
Hòa công công nghĩ ngợi một chút: “Đã nhiều năm rồi kể từ thời niên thiếu, đốc chủ thường thức dậy trong đêm rồi đứng nhìn lên trời suốt cả đêm nhưng sau khi tỉnh lại, đốc chủ lại không nhớ gì cả.”
Nói thẳng ra là mộng du.
Minh Lan Nhược xoa xoa giữa lông mày: “Đốc chủ của các ngươi… đúng là có rất nhiều bệnh nặng.”
Đúng là rất nhiều bệnh nặng!
Hắn mắc phải chứng ly hồn, lại còn thêm cả mộng du, Cẩm Y Vệ Đông Xưởng có vô số kẻ thù, đại thái giám Thương Kiều nắm giữ con dấu mà vẫn chưa bị người nào giết chết, đúng là mạng lớn.
Vẻ mặt Hòa công công không vui nói: “Khi lão Đường ở đây, trạng thái của đốc chủ rất ổn định, trong những năm người bị nhốt trong vương phủ, đốc chủ chỉ đi lang thang trong đêm hai ba lần một năm, chứng ly hồn phát tác cũng rất ít.
Một người nhạy bén như Minh Lan Nhược, làm sao có thể không nghe ra được Hòa công công đang chỉ cây dâu mắng cây hòe, ý muốn nói rằng bệnh của Thương Kiều là do nàng gây ra.
Nàng nhướng mày, khoanh tay lại: “Haha, thế này là đang trách ta sao?”
Chứng ly hồn nhất định có nguyên nhân, bởi vì người điên nhất định phải chịu những kích thích cực lớn mới trở nên điên cuồng.
Hắn đã mắc phải chứng ly hồn trong nhiều năm, khi mắc hắn bệnh, nàng chỉ là một đứa trẻ, vậy mà cũng có thể trách nàng?
Hòa công công ho khan hai tiếng: “Ý của lão nô không phải vậy, ý là nói đốc chủ luôn nghĩ đến người, người luôn cãi vã ồn ào với ngài ấy, khó tránh khỏi tâm trạng của ngài ấy không ổn định.”
Ấy, ông ta vẫn phải trông cậy vào Minh Đại tiểu thư xem bệnh cho chủ tử, sao có thể đắc tội với đại phu được!
Minh Lan Nhược chìm vào suy tư.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất