Hắn ta chợt nhìn thấy Minh Lan Nhược đi tới, vội rút cánh tay mà Chu Trường Nhạc đang ôm ra, chỉ tay về phía Minh Lan Nhược: “Ngươi mau tới đây xem bệnh cho bản vương!”
Trong tay Chu Trường Nhạc không còn gì, lại nhìn thấy Minh Lan Nhược, sự khinh thường chán ghét hiện lên trong ánh mắt nàng ta: “Ngươi tới đây làm gì?”
Sao nữ nhân tàn hoa bại liễu này còn có mặt mũi đến quấy rầy biểu ca?
“Xem bệnh cho biểu ca của ngươi, sao thế, Chu tiểu thư ngâm mình trong suối nước nóng chưa đủ sao?” Oan gia ngõ hẹp, Minh Lan Nhược cũng lười cư xử tốt với thiếu nữ không lễ phép này.
Nàng mang theo hòm thuốc đi tới bên cạnh Thượng Quan Hoành Nghiệp.
Người bên cạnh Thượng Quan Hoành Nghiệp mau chóng tỏ ý bảo Chu Trường Nhạc xích ra xa một chút, để cho Minh Lan Nhược ngồi xuống chẩn bệnh.
Biểu cảm trên gương mặt Chu Trường Nhạc trong nháy mắt đã khó chịu: “Biểu ca, nữ nhân này làm gì biết chút y thuật nào chứ, rõ ràng là ả cố ý tiếp cận huynh, chuyện năm đó huynh đã quên…”
“Câm miệng, Trường Nhạc, trời tối rồi, muội mau về đi.” Thượng Quan Hoành Nghiệp lạnh mặt cắt đứt lời nói của nàng ta.
Lỡ đắc tội làm mất lòng đại phu, chỉ có hắn ta chịu đựng khổ sở.
Hắn ta không thể để biểu muội nhà mình đắc tội với nữ nhân bụng dạ hẹp hòi như Minh Lan Nhược một lần nữa, hắn ta sẽ phải lãnh đủ!
Biểu cảm Chu Trường Nhạc thay đổi rõ ràng, trong mắt rưng rức những giọt nước mắt ấm ức.
Biểu ca mấy năm nay chưa từng đối xử hung dữ với nàng ta như vậy!
Nàng ta cắn môi: “Biểu ca, muội lo lắng không yên lòng để huynh và ả ta ở chung một chỗ, ai biết được ả làm trò gì, hoàng hậu cô mẫu nói rằng muốn muội chăm sóc huynh thật tốt.”
Minh Lan Nhược không nhịn được, nàng không cần thiết phải chịu đựng Chu Trường Nhạc này.
Nàng cười khẩy một tiếng, vén tay áo lên, cởi y phục của Thượng Quan Hoành Nghiệp: “Lát nữa ta muốn hắn cởi hết sạch, bôi thuốc lại từ đầu. Cô nương chưa xuất giá như ngươi nếu muốn giám sát thì cứ từ từ nhìn xem, biểu ca của ngươi không phải người tốt lành gì nhưng vóc người cũng không tệ lắm.”
Câu nói này khiến Chu Trường Nhạc tức giận đến mặt đỏ tía tai, toàn thân run rẩy, chỉ tay về phía nàng: “Ngươi… ngươi… ngươi không biết xấu hổ, biểu ca huynh xem ả ta!”
Minh Lan Nhược mỉm cười quyến rũ: “Đúng vậy, nhìn ta đi, Tần vương điện hạ à.”
Nhìn Minh Lan Nhược cầm trong tay miếng thuốc cao nở nụ cười tủm tỉm lạnh như băng, da đầu Thượng Quan Hoành Nghiệp ngứa ran, lập tức chỉ vào Chu Trường Nhạc ra lệnh: “Đi ra ngoài, cút ra ngoài nhanh lên!”
Chu Trường Nhạc không dám tin nhìn Thượng Quan Hoành Nghiệp, biểu ca luôn đối xử dịu dàng với mình sao có thể mắng chửi nàng ta chứ?
“Người đâu, mời Chu tiểu thư ra ngoài!” Đàm ma ma cũng không kiêng nể, ra hiệu cho cung nhân đi đến lôi Chu Trường Nhạc ra ngoài.
Chu Trường Nhạc đâu thể chịu đựng sự nhục nhã này, nàng ta xoay người giậm chân một cái, ôm mặt khóc lóc chạy vọt ra ngoài.
Lúc này tâm trạng Minh Lan Nhược mới tốt hơn một chút, xoa xoa miếng thuốc dán lạnh, đôi mắt lạnh nhạt liếc nhìn Thượng Quan Hoành Nghiệp: “Chịu đựng một chút đi, là ngươi muốn ta đến!”
Đồng tử Thượng Quan Hoành Nghiệp hơi co lại, xem ra cố tình tìm Minh Lan Nhược đến bôi thuốc lúc nửa đêm làm khó dễ với nàng là quyết định ngu xuẩn…
“A a!”
Chỉ một lát sau, tiếng kêu la thảm thiết của nam nhân vang lên lần nữa, khiến chim đêm trong hành cung bay tán loạn.
Con nhện mập mạp đang say ngủ trong túi gấm bên hông cũng bị đánh thức, tức giận dùng chân che cái đầu lông nhung to lớn của mình.
Ầm ĩ chết đi được. Chờ nó chạy thoát khỏi cái túi của cổ ma nữ con người này đi, nó nhất định phải ăn thịt sạch những con người chết tiệt nào dám to gan sờ mông nó, làm ầm ĩ không cho nó ngủ, khiến nó tức chết!
…
Chu Trường Nhạc đau lòng chạy theo con đường mòn trong hành cung, ngay cả tì nữ cũng không đuổi kịp nàng ta.
“Tiện nhân, tiện nhân, không biết liêm sỉ, còn không chịu buông tha biểu ca, ta nhất định sẽ giết chết ngươi!” Nàng lầm bầm mắng chửi, trong lòng tràn đầy bi phẫn cùng sát ý.
Bất thình lình, một bóng người nhỏ bé khả ái lọt vào tầm mắt nàng ta.
Tiểu Hi đang tự mình đi theo đường mòn xuyên qua suối nước nóng, nhảy nhót đi về phía trước.
“Lại là thằng con hoang của Minh Lan Nhược sinh ra!”
Chu Trường Nhạc biết rõ, đó là đường đi đến hành cung Thái hậu, ven đường toàn là suối nước nóng.
Nàng không nhịn được nghiến răng nghiến lợi, sự hung dữ chính nàng ta cũng chưa từng thấy hiện lên trong mắt, từ từ đi theo.
Nếu thằng con hoang này đột nhiên ngã xuống chết đuối, liệu Minh Lan Nhược còn có thể phách lối kiêu ngạo như ban nãy làm nhục mình không?
Nàng ta thật tò mò đây!
Cũng rất muốn trông thấy biểu cảm thống khổ tột cùng của Minh Lan Nhược.
Tiểu Hi dậm bước chân nhỏ bé, hoạt bát đi trên con đường nhỏ hướng về hành cung của Thái Hậu.
Cắt đuôi cung nữ tỷ tỷ đi theo mình thật không dễ dàng mà!
Các cung nữ tỷ tỷ này luôn nhắc cậu bé phải tuân theo phép tắc, thật quá là khiến bé con nhức đầu!
Mẫu thân còn tìm tiên sinh dạy học gì đó để trông coi cậu bé, ôi…
Cậu bé đang nghĩ về nỗi băn khoăn của mình, không chú ý tới có một bóng người đột nhiên xuất hiện phía sau mình, đột nhiên vươn tay về phía cậu bé.
Đợi khi cậu bé phát hiện ra trên mặt đất có một cái bóng rất nanh ác thì đã không kịp né tránh nữa.
Cậu bé chỉ cảm thấy mình bị đẩy một cái rất mạnh, thân thể nhỏ bé lao thẳng xuống suối nước nóng tươi đẹp ven hồ.
“Bụp bụp!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất