Đáy mắt Chu Trường Nhạc hiện lên căm ghét nhìn theo bóng dáng của Tiểu Hi.
Không ngờ rằng trong hành cung của hoàng thất mà cũng cho phép sự có mặt của loại con hoang không có cha này, thật đúng là khiến người khác ghê tởm!
“Tiểu thư, xin người ngàn vạn lần đừng hành động thiếu suy nghĩ. Tuy rằng Cửu Thiên Tuế đã dẫn người rời khỏi hành cung, Điệu vương phi cũng không ở đây nhưng thằng nhãi ranh đó rất được Thái hậu nương nương yêu thích.”
Nhũ mẫu của Chu Trường Nhạc sợ rằng nàng ta sẽ ra tay với tiểu oa nhi kia ở nơi này nên nhỏ giọng khuyên.
Chu Trường Nhạc hít sâu một hơi, tất nhiên là nàng ta biết Thái hậu nương nương rất thiên vị mẫu tử Minh Lan Nhược.
Nàng ta bị Cửu Thiên Tuế trách phạt vô cớ, bị ngâm ở dưới nước khó chịu biết bao, dày vò hai ngày mới tỉnh lại.
Mẫu thân nghe tin từ kinh thành tới muốn thay nàng ta cầu tình trước mặt Thái hậu nương nương, không ngờ rằng chuyện chưa xong đã khiến Thái hậu nương nương giận dữ cho người đuổi mẫu thân nàng ta ra khỏi hành cung Ôn Tuyền.
Nếu không phải nàng ta cùng với mấy quý nữ khác đang trong kỳ Tắm Trai Giới thì chỉ sợ cũng sẽ bị đuổi ra khỏi kinh thành.
“Thái hậu nương nương và Hoàng hậu cô mẫu không hợp, đây là bà ta cố ý khiến Chu gia chúng ta khó xử, chờ Tần vương ca ca bước lên ngôi vị Hoàng đế thì tất cả những nợ nần đó ta sẽ đòi lại hết từ trên người mẫu tử Minh Lan Nhược!” Chu Trường Nhạc lạnh mặt nói.
Nhũ mẫu của Chu Trường Nhạc nghe vậy thì nhẹ nhàng thở ra, cười nịnh nọt: “Tiểu thư nói đúng, không phải vài ngày trước Vương phi của Tần vương mới chết sao, Hoàng hậu nương nương đang chờ người trưởng thành, chờ qua một thời gian nữa sẽ bảo điện hạ cưới ngài về phủ Tần vương, thời gian này nhất định không được xảy ra chuyện gì sai xót!”
Chu Trường Nhạc âm lãnh cười: “Điều đó là tất nhiên.”
Lúc trước khi tai tiếng của Thái tử phi tương lai Minh Lan Nhược và Tần vương biểu ca truyền ra thì nàng ta mới có mười hai tuổi.
Hoàng hậu cô mẫu vội vàng cưới cho Tần vương biểu ca một nữ tử bình dân gia thế trong sạch về làm Vương phi chỉ để chứng minh cho Bệ hạ thấy rằng Tần vương biểu ca không hề câu dẫn tẩu tử tương lai.
Là do Minh Lan Nhược vô sỉ hạ tiện chủ động câu dẫn biểu ca.
Nữ tử đó nhập phủ không quá mấy ngày thì Minh Lan Nhược bị chỉ hôn cho một người đã chết, từ đây bị giam cầm trong Điệu vương phủ, nữ tử kia đương nhiên là trở nên vô dụng.
Trước đó vài ngày đã qua sinh thần mười sáu của nàng ta, Hoàng hậu cô mẫu lại khiến đối phương “Sinh non mà chết”, chuẩn bị tốt để Chu Trường Nhạc thượng vị.
Hiện giờ nàng ta đã có thể trở thành Vương phi của Tần vương biểu ca, chờ tương lai sau khi Tần vương biểu ca đăng cơ xưng đế thì nàng ta nhất định sẽ giống cô mẫu trở thành mẫu nghi thiên hạ.
Tôn quý biết bao!
Không thể bởi vì một Minh Lan Nhược tàn hoa bại liễu mà tự tay hủy diệt tiền đồ của mình.
Vì nghĩ như vậy nên chút âm u và hỏa khí tích tụ trong lòng Chu Trường Nhạc mới hơi áp chế được.
“Đi thôi, cũng tới lúc nên đi dưỡng nhan và nghỉ ngơi rồi.” Nàng ta hừ lạnh một tiếng.
Nhũ mẫu cuối cùng có thể nhẹ nhàng thở ra, thấp giọng lấy lòng nói với Chu Trường Nhạc: “Lão nô nghe được một tin tức ở phụ cận hành cung của Thái hậu, những thị vệ đón tiếp Minh Lan Nhược tới hành cung Ôn Tuyền đều đã chết nhưng lại không có ai nhìn thấy Minh Lan Nhược và tỳ nữ của nàng ta.”
Ánh mắt Chu Trường Nhạc sáng lên: “Cái gì, nói cách khác là tiện tỳ không giữ trong sạch kia rất có thể đã xảy ra chuyện rồi!”
Nhũ mẫu gật đầu: “Đúng vậy.”
Tâm tình rất tốt khiến Chu Trường Nhạc không nhịn được cười thành tiếng: “Đúng là tiện nhân đều có báo ứng, Đông Xưởng và Cửu Thiên Tuế cũng không đỡ được thay nàng ta!”
Bên trong rừng rậm u ám, nam nhân mà Chu Trường Nhạc luôn để ở trong lòng đang phẫn nộ mắng Minh Lan Nhược: “Minh Lan Nhược, sao ngươi dám ném bổn vương tại nơi rừng núi hoang vu như này, đây là ngươi đang mưu tài hại mệnh!”
Minh Lan Nhược dọn dẹp xong đồ đạc của bản thân, nhướng mày nhìn hắn ta: “Chỉ là để ngươi một mình ở trong xe ngựa ở đây một buổi tối mà thôi, ta với thư sinh Ẩn từ đường nhỏ quay về hành cung tìm người cứu viện, điện hạ nhất định phải muốn chết muốn sống như vậy sao?”
Nếu nàng muốn giết hắn thì đã trực tiếp ném hắn cho Thái tử khi còn ở trấn nhỏ rồi.
Thượng Quan Hoành Nghiệp hừ lạnh: “Nhưng ta không tin ngươi, trừ phi ngươi để thư sinh kia lại đây chiếu cố bổn vương!”
Minh Lan Nhược còn chưa kịp mở miệng, thư sinh Ẩn đã lãnh đạm trả lời: “Tiểu sinh không thể để tiểu nương tử đi một mình trong đêm tối được, Tần vương từng là Tướng quân uy danh hiển hách trên sa trường, chẳng nhẽ còn sợ ở một mình trên núi sao?”
Sắc mặt Thượng Quan Hoành Nghiệp âm trầm: “Hiện tại thân thể của bổn vương đang chịu trọng thương, một mình ở tại nơi rừng hoang nước độc này nếu như gặp phải dã thú sẽ phải chết.”
Hắn ta cũng chẳng phải tên ngốc, hơn nữa hắn ta vẫn chưa rõ ràng việc tại sao lúc còn ở khách điếm chỉ có bản thân mình trúng chiêu mà tên thư sinh này lại chẳng sao cả, hắn ta vẫn cảm thấy tên thư sinh này chẳng phải thứ gì tốt lành hết.
Minh Lan Nhược nhàn nhạt nói: “Ngươi không cần phải sợ, trên người ngươi toàn là mùi nước tiểu của Đại Hoàng, sẽ không có dã thú hay độc trùng nào dám tới gần ngươi đâu.”
Đại Hoàng là giống nhện mắt đỏ sặc sỡ vô cùng kịch độc, rất thích ăn thịt, thích nhất là mấy con mồi so với nó còn lớn hơn rất nhiều, ngay cả lão hổ là vua muôn thú trong núi sâu cũng là đối tượng săn mồi của nó.
Nước tiểu của nhện…
Khi Thượng Quan Hoành Nghiệp và thư sinh Ẩn cùng nghe thấy từ này thì sắc mặt không hẹn mà cùng nhau cứng đờ.
Minh Lan Nhược lười để ý tới kiểu gây rối vô cớ của Thượng Quan Hoành Nghiệp, nàng dứt khoát nhảy xuống xe, nhìn về phía thư sinh Ẩn đang đi về phía này: “Ngươi thật sự muốn đi với ta sao?”
Thư sinh Ẩn gật đầu: “Một mình tiểu nương tử, tại hạ không yên tâm.”
Hàng mày thanh tú của Minh Lan Nhược nhíu lại, thư sinh này có thể bị con nhện dọa sợ, yếu ớt như vậy, hy vọng đừng có mà ngã xuống lúc leo núi đấy.
Đường nhỏ tới hành cung này là do nàng vô tình phát hiện ra khi còn thiếu niên tới hành cung chơi, mặc dù không nguy hiểm nhưng đường tối khó đi.
Thư sinh Ẩn biết nàng đang lo lắng điều gì thì than nhẹ: “Chân cẳng tiểu sinh vẫn rất tốt, nếu không cũng chẳng thể một đường chạy trốn tới tận bây giờ.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất