Con vật nàng bắt được to như lòng bàn tay, trong tộc Cố Miêu gần như có thể coi là thánh vật truyền đời!
Có lẽ bởi vì núi Thang Tuyền là hành cung của hoàng tộc, ẩm ướt ấm áp, trăm năm nay người bình thường không được vào, con này không biết sống trong đó bao lâu mới to béo được như vậy! Chắc sắp thành tinh luôn rồi!
Thư sinh Ẩn nhìn thấy một cái đầu nhện đầy lông với tám con mắt hung dữ nhô ra, răng nanh nó đong đưa, hắn chỉ cảm thấy thái dương mình đang co giật liên hồi.
Minh Lan Nhược nhìn khuôn mặt không còn giọt máu cùng với thân hình run rẩy của tên thư sinh này, rất buồn bực “Ngươi không sao chứ?”
Lần này nàng cũng không cho hắn ngửi Đại Hoàng mà. Sao mà trông hắn vẫn như sắp ngất xỉu vậy?
Thư sinh Ẩn run rẩy chỉ vào đầu mình, sắc mặt tái nhợt: “Vậy… thuốc trên đầu ta là… nước tiểu của nó sao?”
Minh Lan Nhược cau mày, nghiêm túc sửa lại: “Là loại thuốc có nước tiểu quý giá của nó. Ta đã phải gãi mông của nó, cho nó uống rất nhiều nước thì mới có ép nó tè ra chút nước tiểu đấy!”
Con nhện béo trong túi giận dữ lắc cái đầu to đầy lông rồi “rít” một tiếng vô cùng kỳ lạ để bày tỏ sự bất mãn của mình khi bị ép đi tiểu!
Thư sinh Ẩn nhắm mắt lại, bây giờ hắn chỉ muốn chặt đầu mình ra để rửa cho sạch thôi.
Hắn chỉ vào Thượng Quan Hoành Nghiệp, yếu ớt nói: “Tiểu nương tử à, ngươi cho hắn ta dùng thuốc đi. Tiểu sinh lại đi rửa mặt đã.”
Nếu bây giờ mà không được rửa sạch, có lẽ hắn sẽ không định nổi ý giết người mà lại muốn ngất thêm lần nữa.
Minh Lan Nhược lắc lắc đầu nhìn thư sinh Ẩn mang theo túi nước mơ màng rời đi.
Nàng thuận tay nhét con nhện béo vừa định bò ra khỏi túi, đang lén lút trốn thoát vào lại trong túi: “Ngươi muốn chạy đi đâu!”
Nàng buộc túi gấm lại vào thắt lưng rồi cầm thuốc có trộn lẫn nước tiểu của con nhện đi về phía Thượng Quan Hoành Nghiệp.
Thượng Quan Hoành Nghiệp bị thương đau như muốn ngất đi nhưng hắn ta còn chưa ngất mà, đương nhiên là hắn ta cũng nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi.
Hắn ta kinh hãi nhìn Minh Lan Nhược: “Ngươi… đừng tới đây, đừng tới đây… không… ta không muốn dính nước tiểu nhện đâu!”
Thật là kinh tởm, cả đời hắn ta chưa bao giờ nhìn thấy một con…con nhện to như vậy cả!
Minh Lan Nhược không vui quỳ xuống, xé toạc quần áo của hắn ta: “Nào còn ra vẻ như thế, nước tiểu của Đại Hoàng còn quý hơn cả vàng đấy. Ta không hề muốn cho ngươi đâu, hãy cảm thấy đủ đi!”
Vừa nói, nàng vừa vỗ nhẹ chỗ thuốc còn sót lại với thảo dược lên vết thương của hắn ta!
“A!!!”
Tiếng kêu bi thảm của nam nhân đó vang lên trong khu rừng tối tăm, khiến nhiều loài chim đêm khiếp sợ.
…
Hành cung Ôn Tuyền
“Đàm ma ma, sao mẫu thân ta và Cảnh Minh tỷ vẫn chưa về thế?” Tiểu Hi ngồi trên tảng đá lớn bên cạnh hồ nước nóng, gặm một quả lê rồi đung đưa đôi chân nhỏ nhắn của mình.
Đàm ma ma dịu dàng nói: “Tiểu thiếu gia đừng nôn nóng quá chứ. Có thể họ sẽ về muộn vì Du Viên quá náo nhiệt đó.”
Cậu bé cau mày, giọng nói còn non nớt, nói: “Mẫu thân của ta sẽ không tùy tiện trì hoãn việc trở về đâu. Bởi vì ta đang ở đây mà, chỉ sợ mẫu thân đã xảy ra chuyện gì đó rồi.”
Đàm ma ma cảm thấy rất buồn khi nhìn thấy dáng vẻ cố tỏ ra trưởng thành của cậu bé.
Bà ấy không dám nói cho Tiểu Hi biết, toàn bộ thị vệ ở hành cung Ôn Tuyền đều đã bị giết, thi thể bị bỏ lại ở sau núi, còn Điệu Vương phi thì đã không rõ tung tích.
Đàm ma ma chỉ có thể an ủi cậu: “Tiểu thiếu gia yên tâm, Thái hậu đã phái người đi hỏi thăm rồi.”
“Ma ma, Thái hậu mời ngài tới đó.” Một cung nữ vội vàng đi tới bẩm báo.
Đàm ma ma ra lệnh cho hai cung nữ: “Các ngươi phải chăm sóc tiểu thiếu gia thật tốt đấy. Đừng để tiểu thiếu gia bị rơi xuống suối.”
Hai cung nữ khom người hành lễ nói: “Vâng.”
Tiểu Hi ngoan ngoãn nói: “Ma ma, đến chỗ của Thái hậu nãi nãi đi, Tiểu Hi tự mình chơi, sẽ cẩn thận mà.”
Nhìn Đàm ma ma rời đi, Tiểu Hi nhìn hai cung nữ phụ trách chăm sóc bản thân.
Cậu nhóc bé nhỏ nhẹ nói: “Tỷ tỷ, Tiểu Hi muốn đi tiểu.”
Cung nữ lập tức đứng dậy chuẩn bị đưa cậu vào nhà vệ sinh.
Tiểu Hi đỏ mặt lắc đầu, chắc nịch nói:
“Mẫu thân nói rồi, Tiểu Hi lớn rồi nên phải tự đi tiểu, không thể đi cùng các tỷ muội được.”
Hai cung nữ nhìn nhau, suýt chút nữa bật cười. Vị tiểu thiếu gia này thật là đáng yêu mà.
Bọn họ đành phải hành lễ: “Vâng, thiếu gia, ngài đi nhanh về nhanh nhé. Nô tì sẽ đợi ngài ở đây.”
Tiểu Hi gật đầu, sau đó quay người đi về phía nhà xí.
Nhưng khi gần đến chỗ túp lều, cậu lại lợi dụng vóc dáng thấp bé của mình để tránh ánh mắt của hai cung nữ rồi chạy về hướng mà Đàm ma ma vừa rời đi.
Khuôn mặt nhỏ nghiến răng. Chắc chắn đã có chuyện gì đó xảy ra với mẫu thân của cậu rồi. Không những Cảnh Minh tỷ không quay lại, mà cả bọn thị vệ cũng không thấy đâu.
Đàm ma ma lúc này lại được Thái hậu triệu đến, nhất định là nói chuyện có liên quan đến mẫu thân của cậu!
Cậu muốn bí mật đến chỗ của Thái hậu nãi nãi để tìm hiểu xem có chuyện gì đã xảy ra!
Đêm càng lúc càng tối, trong hành cung cây cỏ thì sum suê, người cũng thưa thớt.
Khi Tiểu Hi chạy tới, tình cờ bị lọt vào tầm mắt của một đám người.
Chu Trường Nhạc nheo mắt hỏi những người xung quanh: “Tiểu tử vừa chạy qua đây có phải là đứa con hoang mà Minh Lan Nhược sinh không?”
“Đúng vậy. Lần trước ở suối nước nóng, Minh Lan Nhược cũng dẫn theo đứa bé đó.” Cung nữ của nàng ta cung kính nói.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất