Minh Lan Nhược - FULL

“Ha ha ha, ngươi đúng là kẻ thông minh, nhưng đáng tiếc, lại quá tự phụ.” Mạc Thành Khả Hãn cười lạnh một tiếng.
Sát ý trong lòng ông ta dâng trào, không cách nào kiềm chế.
Loại người thông minh như thế này, lại còn là thủ lĩnh nắm giữ trọng binh của Trung Nguyên, thì nhất định phải bị xé xác ra thành trăm mảnh.
Ví dụ như lão già Tiêu An Viêm và các con của ông ta, tất cả đều đã bị thiết kỵ Bắc Mông giẫm nát thành thịt vụn, chết không còn chỗ chôn!
Thượng Quan Hoành Nghiệp đôi mày lạnh buốt, khuôn mặt anh tuấn của hắn ta không hề biến sắc: “Thế thì sao? Ngươi nghĩ ta không biết chắc?”
Tiểu Tề Tử thấy vậy, giận dữ chỉ kiếm vào mặt Thượng Quan Hoành Nghiệp: “Ngươi vẫn là quân vương của Thiên Minh, cho dù không phải quân vương thì ngươi cũng là người Hán. Chẳng lẽ ngươi còn muốn làm kẻ bán nước sao?!”
“Hừ, đây mà gọi là bán nước sao? Loạn bên ngoài trước tiên phải ổn định bên trong, chưa nghe qua sao? Thượng Quan Diễm Kiều, đừng có giả bộ cao thượng. Ngươi chẳng qua chỉ là muốn đoạt quyền mà thôi.”
Thượng Quan Hoành Nghiệp cười lạnh.
Nói rồi, hắn ta chẳng nói thêm lời vô nghĩa nào, vung trường thương trong tay, thẳng hướng Thượng Quan Diễm Kiều mà đâm tới.
Quân lính của đế quốc cũng đồng loạt tấn công Hắc Y Long Vệ, trong khoảnh khắc, đại sảnh trở nên hỗn loạn.
Nơi này vốn đã nhỏ hẹp, lại thêm bao nhiêu người đánh nhau, đương nhiên người bên ngoài không thể chen vào.
Đạt Nhĩ Hãn lập tức ghé sát vào tai Mạc Thành, nhíu mày nói: “Phụ hãn, đám người Trung Nguyên này đánh nhau rồi, chúng ta có nên lui ra ngoài tránh không?”
Tránh bị vạ lây.
Mạc Thành Khả Hãn vuốt râu, cười lạnh: “Ngay cả gan nhìn đám người Trung Nguyên tự tàn sát lẫn nhau cũng không có, ngươi còn không xứng làm con trai của lão tử!”
Hai mươi năm bố trí chỉ để chờ khoảnh khắc này, nếm trải trái ngọt chiến thắng.
Tên Minh Đế đáng chết đó, năm xưa giả vờ đồng ý cắt nhượng cho ông ta mười lăm thành, kết quả sau khi diệt Tiêu gia, lên ngôi xong lại trở mặt không nhận, nói gì mà đã trả thù cho Tiêu gia rồi, hai bên coi như thanh toán xong.
Nếu không phải ông ta uy hiếp Minh Đế sẽ công khai sự thật, thì có khi Minh Đế chẳng buồn đưa lương thực và bạc hàng năm.
Những tên Trung Nguyên bội tín bạc nghĩa này, đáng chết hết thảy!
Năm đó, dù Bắc Mông cùng Hậu Kim liên thủ tiêu diệt Tiêu An Viêm và các con của ông ta, nhưng bản thân Bắc Mông cũng tổn thất nặng nề, không còn sức đánh tiếp.
Từ ngày ấy, ông ta thề phải đoạt lại Trung Nguyên!
Phải làm cho bọn chúng, giống như thời Hốt Tất Thiên Khả Hãn, trở thành nô lệ và túi tiền của Bắc Mông!
Tâm trạng của Mạc Thành vô cùng phấn khởi—đại thù đã báo, còn được chơi đùa, hành hạ kẻ thù. Làm sao mà không vui cho được?
Những kẻ hai chân người Trung Nguyên này, dù có nóng nảy, dù có mang sừng dài, cuối cùng cũng chỉ là cừu mà thôi!
Đạt Nhĩ Hãn không dám nói thêm, hắn ta là người cẩn trọng, chỉ nói: “Con đã sai người đưa Hãn Thúc Na đi trị thương rồi.”
Nhưng phụ hãn không thích hắn ta quá cẩn thận.
Dù sao thì Hãn Thúc Na cũng đã là một kẻ phế nhân, sống chết còn chưa rõ. Việc loại bỏ thêm một đối thủ, Đạt Nhĩ Hãn phải cảm ơn vị Diễm Vương Trung Nguyên kia.
Cha con Mạc Thành, cả hai đều hả hê.
Còn Thượng Quan Diễm Kiều thì ngược lại, mặt hắn lạnh lùng, tâm trạng không tốt chút nào, đã cùng Thượng Quan Hoành Nghiệp giao đấu mấy hiệp.
Hắn nghiêng người né tránh trường thương đang mang theo sát khí của Thượng Quan Hoành Nghiệp, khinh thường nói: “Thượng Quan Hoành Nghiệp, ngươi thực sự nghĩ mình là đối thủ của ta sao?”
Thượng Quan Hoành Nghiệp cười lạnh, rút lại thương, ánh mắt lạnh lẽo, tiếp tục đâm mạnh về phía bụng dưới của Thượng Quan Diễm Kiều: “Ngươi nghĩ mình là gì chứ? Nhờ có huyết cổ trong người mới sống sót đến giờ. Nhưng vì một con sâu mà mất hết lý trí, điên cuồng vì một nữ nhân. Ngươi cũng xứng làm người nhà Thượng Quan sao!”
Lời này vừa cay nghiệt vừa chua xót.
Nhưng về khẩu chiến, Thượng Quan Diễm Kiều chưa từng thua ai.
Hắn cười nhạt, nhanh tay giữ chặt lấy trường thương của Thượng Quan Hoành Nghiệp, lạnh lùng nói: “Ngươi muốn mà chưa có được, cứ nghĩ nhờ đám người Bắc Mông này chữa lành thân thể, thì có tư cách đấu với bản vương? Quá ngông cuồng.”
Nói xong, hắn vung mạnh cánh tay, kình khí bắn ra tứ phía, hất văng Thượng Quan Hoành Nghiệp ra xa.
Trường thương tuột khỏi tay, Thượng Quan Hoành Nghiệp lộn một vòng, lùi liên tiếp mấy bước, cho đến khi đứng vững bên cạnh Mạc Thành Khả Hãn.
“Bệ hạ, ngài không sao chứ?” Mạc Thành Khả Hãn giả bộ quan tâm, đưa tay đỡ lấy hắn.
Ánh mắt ông ta đầy chế giễu và ác ý nhìn về phía Thượng Quan Diễm Kiều: “Năm xưa, tiên đế nhờ bản khả hãn liên thủ tiêu diệt đám phản tặc Tiêu gia của triều đình Trung Nguyên. Hôm nay, bệ hạ bị đám loạn quân các ngươi bức ép đến mức này, bản khả hãn và tiên đế là bạn chí cốt, sao có thể để đám nghịch tặc các ngươi tác oai tác quái!”
Những kẻ Trung Nguyên này thật giả dối, đánh giết tranh quyền cũng phải viện đủ loại lý do.
Vậy thì ông ta sẽ cho chúng lý do, để chúng tự giết lẫn nhau. Cuối cùng, ông ta sẽ chặt đầu cả Thượng Quan Hoành Nghiệp và Thượng Quan Diễm Kiều!
Mạc Thành cười gằn: “Bệ hạ, cứ việc ra tay. Hôm nay, đừng mong kẻ nào trong đám loạn thần tặc tử Thượng Quan Diễm Kiều có thể bước ra khỏi Đồ thành…”
“Phập!” Âm thanh dao đâm vào thịt vang lên trong hỗn loạn, nhẹ nhưng rõ.
Nhưng Đạt Nhĩ Hãn lại nhạy bén nhận ra có điều gì đó không ổn.
“Phập——!” Máu bắn tung tóe, theo sau là một âm thanh rùng rợn nữa khi lưỡi dao đâm sâu vào thịt.
Mạc Thành Khả Hãn không thể tin nổi, quay đầu nhìn Thượng Quan Hoành Nghiệp, người đang đứng ngay bên cạnh mình: “Ngươi…”
“Cái chiêu này là một nữ nhân đã dạy trẫm. Không giết được nàng, giết ngươi cũng không tệ.” Khóe môi Thượng Quan Hoành Nghiệp nở một nụ cười tàn độc và ngạo mạn, hắn ta lại lần nữa rút con dao dính máu ra khỏi cơ thể Mạc Thành.
“Phụ hãn!” Đạt Nhĩ Hãn cuối cùng cũng nhận ra điều bất thường, vội vàng lao tới đỡ lấy Mạc Thành.
Nhưng Thượng Quan Hoành Nghiệp đã nhanh chóng lộn người xuống giữa đại sảnh, như một con chim ưng săn mồi.
“Tại… sao… Trung Nguyên… bọn Trung Nguyên đáng chết, lũ bội tín bạc nghĩa!” Mạc Thành bị đâm hai nhát, bụm chặt lấy vết thương nơi bụng, ánh mắt đầy ngỡ ngàng nhìn Thượng Quan Hoành Nghiệp.
Thượng Quan Hoành Nghiệp nhướng mày, lạnh lùng nói: “Tại sao ư? Lão già, ngươi thực sự nghĩ trẫm không biết ngươi đang toan tính gì sao? Trẫm không ngu đến mức bị nhốt trong Đồ thành mà không hay biết âm mưu của ngươi.”
Hắn ta đưa tay ra hiệu về phía Thượng Quan Diễm Kiều, ánh mắt sắc lạnh dừng trên người Mạc Thành: “Sai lầm lớn nhất của ngươi là nghĩ rằng trẫm giống phụ hoàng. Trẫm không giống ông ấy!”
Mạc Thành nhìn thấy Thượng Quan Diễm Kiều hờ hững ném cây thương trong tay về phía Thượng Quan Hoành Nghiệp.
Ông ta vừa ho ra máu, vừa run rẩy giơ ngón tay lên chỉ trỏ: “Các ngươi… các ngươi đã thông đồng từ lâu rồi…”
Thượng Quan Hoành Nghiệp cười nhạt, ánh mắt đầy khinh miệt: “Ai thèm thông đồng với loạn thần? Trẫm muốn giết loạn thần, cũng phải giết luôn ngươi, một tên giặc cướp. Ngai vàng của Trung Nguyên, ai cũng có thể ngồi sao?”
Thượng Quan Diễm Kiều hừ lạnh một tiếng: “Thượng Quan Hoành Nghiệp, ngươi vừa tới đã lập tức động thủ với ta, đừng tưởng ta không biết ngươi tính toán gì. Đừng tự cao mà nghĩ ngươi có thể giết cả ta, trước hết giết lũ khốn này đi đã!”
Đêm đó, khi Linh Ba đưa gã này tới, đã bàn bạc rõ ràng là tạm thời ngừng chiến, cùng nhau đối phó ngoại địch, vậy mà tên khốn này vừa tới đã muốn đánh nhau! Thật không ra gì!
Lời còn chưa dứt, quân lính của đế quốc, vốn đang giao tranh với Hắc Y Long Vệ, đột ngột quay mũi đao thương, bắt đầu tấn công đám binh sĩ Bắc Mông trong đại sảnh.
Đạt Nhĩ Hãn lúc này mới nhận ra rằng, đám quân lính đế quốc và Hắc Y Long Vệ vừa rồi đánh nhau ác liệt đến vậy, nhưng lại chẳng có ai tử vong!
Đạt Nhĩ Hãn đỡ Mạc Thành lùi lại, sắc mặt khó coi: “Phụ hãn, ngài đã trúng độc rồi! Đám Trung Nguyên này đã tẩm độc lên lưỡi dao! Đây là bẫy của chúng!”
Mạc Thành chỉ cảm thấy bụng mình đau thấu xương, nỗi đau ấy còn vượt xa cả hai nhát dao vừa đâm: “Thượng Quan Diễm Kiều, ngươi thật hèn hạ!”
Thượng Quan Hoành Nghiệp vốn nằm trong lòng bàn tay của hắn, chạy trốn đến mức thê thảm, làm gì có độc? Chắc chắn là do Thượng Quan Diễm Kiều đưa cho!
Thượng Quan Diễm Kiều cười nhạt, vung kiếm chém gục một binh sĩ Bắc Mông đang lao tới, cười giễu: “Ngươi tặng rượu độc cho ta, ta đáp lại bằng lưỡi dao tẩm độc, có qua có lại, đây mới gọi là làm ăn.”
Đạt Nhĩ Hãn vội vàng muốn đưa Mạc Thành rời khỏi đại sảnh, nơi đây đã trở nên quá hỗn loạn, quân lính đế quốc, Hắc Y Long Vệ và binh sĩ Bắc Mông chen chúc khắp nơi.
Không giống như lúc nãy, khi binh sĩ Bắc Mông còn đứng xem, Hắc Y Long Vệ và quân lính đế quốc chỉ giả vờ đấu đá.
Giờ đây, thực sự là chém giết đổ máu, kẻ thù không đội trời chung!

Ads
';
Advertisement