Minh Lan Nhược - FULL

“Diễm Vương điện hạ.” Huyện lệnh đứng bên cạnh cúi người hành lễ.
Thượng Quan Diễm Kiều trực tiếp bỏ qua ông ta rồi đi thẳng vào đại sảnh ngồi xuống.
“Chúng ta dùng bữa trước, chuyện đàm phán, có thể để sau khi dùng xong bữa tối rồi hẵng nói.” Mạc Thành Khả hãn vui vẻ nói.
Lý dịch của huyện nha mang thịt cừu nướng và các loại món ăn cùng rượu ngon đến.
Mạc Thành Khả hãn nâng ly với hắn: “Chúc cho chúng ta hợp tác lâu dài.”
Người Bắc Mông uống cạn ly rượu trước.
Nhưng sau khi uống xong, lại phát hiện ra Thượng Quan Diễm Kiều và những người đi cùng đều không động đến ly rượu.
“Sao vậy? Không nể mặt sao, sau này muốn uống loại rượu ngon như vậy cũng không có cơ hội đâu.” Hàn Thúc Nạp cười lạnh một tiếng, giọng điệu đầy ẩn ý và kiêu ngạo.
Thượng Quan Diễm Kiều xoay xoay ly rượu, sau đó uống một hơi cạn sạch, nhìn Mạc Thành Khả hãn nói: “Mạc Thành Khả hãn, ngươi biết món khai vị mà bản vương muốn là gì mà, trước khi ngươi giao tân hoàng đế ra đây, thì không cần phải bàn bất cứ điều gì.”
Thấy hắn đã uống rượu, tuy rằng những người khác không uống, nhưng Mạc Thành Khả hãn vẫn cười nói: “Diễm Vương điện hạ thật là có khẩu vị lớn, ngươi chắc chắn là ngươi có thể nhận được món quà lớn này sao?”
Tuy rằng những người khác không uống ly rượu độc kia, nhưng chỉ cần Thượng Quan Diễm Kiều uống là đủ rồi.
Thượng Quan Diễm Kiều nhướn mày: “Trung Nguyên có câu tục ngữ là – Rồng sinh chín con, mỗi con mỗi khác, bản vương ta đây chính là con Thao Thiết, khẩu vị rất lớn, hơn nữa còn có thể ăn được tất cả mọi thứ.”
Thấy hắn hoàn toàn bỏ qua mình, mà đối thủ cạnh tranh ngai vàng với hắn ta là Đạt Nhĩ Hãn lại đang ngồi ngay bên cạnh.
Cảm giác bị coi thường khiến cho hắn ta không thể nhịn được nữa, hơn nữa, hôm nay hắn ta còn phải nhịn làm gì chứ!
Hàn Thúc Nạp đập bàn đứng dậy, giơ tay ném đĩa thức ăn trước mặt về phía Thượng Quan Diễm Kiều: “Tên chó chết Trung Nguyên ngươi, cho ngươi mặt mũi rồi mà ngươi còn không biết điều…”
Nhưng lời còn chưa nói hết, thì đĩa thức ăn kia đã bị một luồng gió đánh rơi xuống đất.
Ngay sau đó, chỉ thấy Thượng Quan Diễm Kiều cũng không thèm nhìn hắn ta, chỉ hất tay một cái, hai luồng ánh sáng trắng sắc bén như dao lóe lên: “Xoẹt!”
Tiếng kêu thảm thiết vang lên ngay lập tức: “Aaaaa!”
Hai mắt Hàn Thúc Nạp chảy đầy máu, mỗi bên bị cắm một chiếc đũa ngà voi thanh mảnh.
Chiếc đũa được cắm sâu đến mức khiến cho người ta cảm thấy nó đã đâm vào não của hắn ta rồi.
Tất cả mọi người có mặt đều hít vào một ngụm khí lạnh, nhìn Hàn Thúc Nạp loạng choạng ôm mặt kêu thảm thiết, ngã nhào xuống đất.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, ngay cả Đạt Nhĩ Hãn đang ngồi bên cạnh cũng phải hít vào một ngụm khí lạnh.
Tuy rằng sớm muộn gì hắn ta cũng sẽ giết chết Hàn Thúc Nạp để lên ngôi, nhưng thủ đoạn tàn nhẫn và võ công cao cường của Thượng Quan Diễm Kiều thực sự khiến cho người ta phải rợn tóc gáy.
“Bản vương ghét nhất là loại người thích nhìn chằm chằm vào người khác, vương tử Hàn Thúc Nạp không những trông có vẻ như không có mắt, mà đầu óc cũng không có, vậy thì không bằng dâng cả mắt lẫn não cho bản vương đi.” Thượng Quan Diễm Kiều thậm chí còn chầm chậm uống thêm một ly rượu độc nữa.
Dám nói năng bậy bạ và trêu ghẹo nữ nhân của hắn, lại còn có thái độ kiêu ngạo như vậy thì hắn sẽ thu lấy một chút lợi tức trước.
Thái độ quá tùy ý của hắn khiến cho người ta phải rùng mình.
“Vương tử! Vương tử! Đại phu! Đại phu!” Vẫn là thuộc hạ của Hàn Thúc Nạp phản ứng nhanh nhất, vừa chạy vừa gọi.
Ban đầu Mạc Thành Khả hãn muốn chờ sau ba ly rượu, đợi cho đám người Trung Nguyên này uống say, nhiễm độc, rồi mới ra tay.
Nhưng ông ta không ngờ được rằng đối phương lại ra tay trước, khiến cho ông ta mất đi một người con trai.
“Thượng Quan Diễm Kiều!!” Ông ta tức giận đến mức toàn thân run rẩy, những người Bắc Mông xung quanh lập tức rút vũ khí ra chĩa về phía Thượng Quan Diễm Kiều.
Tên tiểu tử này dám làm như vậy sao!!
Tâm Túc và Tiểu Tề Tử dẫn theo những Hắc y Long Vệ cũng lần lượt rút vũ khí ra, hai bên giương cung bạt kiếm.
Thượng Quan Diễm Kiều bình tĩnh rót thêm một ly rượu: “A, chẳng phải bản vương đã nói rồi sao, bản vương rất tham ăn, thích ăn thịt người nhất.”
Mạc Thành Khả hãn hận không thể xé xác tên nam nhân trước mặt này ra, nghiến răng nói: “Xem ra là ngươi muốn tuyên chiến với Bắc Mông chúng ta rồi!”
Thượng Quan Diễm Kiều như cảm thấy kỳ lạ mà nhìn ông ta: “Sao vậy, Mạc Thành Khả hãn làm ra nhiều chuyện như vậy, lại còn phong tỏa thành trì, hạ độc vào rượu và thức ăn của bản vương, chẳng lẽ không phải là tuyên chiến, hay là ngươi muốn sáp nhập Bắc Mông vào Trung Nguyên của chúng ta?”
“Ngươi…” Mạc Thành Khả hãn sững sờ, tiểu tử này đã biết rồi!
Tiểu Tề Tử cười lạnh nói: “Bọn người Bắc Mông các ngươi chỉ giỏi to mồm, còn về phần chơi âm mưu thì còn non lắm.”
Ánh mắt Mạc Thành Khả hãn đầy âm hiểm và khó lường: “Vì ngươi đã biết rồi, vậy mà còn dám uống rượu của ta sao?!”
Thượng Quan Diễm Kiều thản nhiên nói: “Loại rượu này tuy rằng đã bị pha thuốc độc, nhưng đích thực là rượu ngon của thảo nguyên.”
Tiểu Tề Tử không tức giận chút nào mà châm chọc nói: “Nô tài còn tưởng rằng Mạc Thành Khả hãn nghĩ ra được kế sách dẫn dụ điện hạ đến Đồ thành, chắc chắn là người thông minh, xem ra không phải, nếu như đã muốn ra tay với điện hạ, chẳng lẽ lại không biết điện hạ bách độc bất xâm sao?”
Hiện tại trên người điện hạ có túi hương đặc biệt mà đại tiểu thư cho, căn bản không sợ thuốc mê.
“Ngươi… Thượng Quan Diễm Kiều, ngươi quả nhiên là người thông minh, được, bản khả hãn sẽ cho ngươi ăn món khai vị, xem ngươi có ăn nổi hay không!”
Tuy rằng vì quá tức giận mà trong mắt Mạc Thành Khả hãn đầy sát khí, nhưng lại bỗng nhiên nở nụ cười kỳ lạ.
Nói rồi, ông ta ném mạnh ly rượu xuống đất.
Theo tiếng ly rượu vỡ nát, những người Bắc Mông đều lùi ra sau vài bước.
Rất nhiều quân lính ăn mặc giống như quân đội triều đình từ trong phủ xông ra, thay thế cho người Bắc Mông bao vây Thượng Quan Diễm Kiều và Hắc y Long Vệ ở giữa.
Còn có một bóng dáng cao lớn từ sau bình phong đi ra.
“Thượng Quan Diễm Kiều, chẳng phải ngươi vẫn luôn muốn tìm tân hoàng đế sao, bản khả hãn đã tìm được rồi, hai huynh đệ các ngươi nói chuyện tâm sự một chút đi, xem ai có thể sống sót, người đó có lẽ sẽ có cơ hội đàm phán với bản khả hãn.”
Mạc Thành Khả hãn đầy ác ý nói, lấy lời mà Thượng Quan Diễm Kiều vừa nói để trả lại cho hắn.
Ông ta muốn nhìn thấy đám người Trung Nguyên này tự giết hại lẫn nhau, như vậy thì mới có thể giải tỏa được cơn giận trong lòng ông ta.
Thượng Quan Hoành Nghiệp đi đến bên cạnh Mạc Thành Khả hãn, lạnh lùng nói: “Đa tạ Mạc Thành Khả hãn đã giúp đỡ, cho trẫm cơ hội được tự tay giải quyết ân oán.”
Nói rồi, hắn ta lạnh lùng nhìn Thượng Quan Diễm Kiều, khóe miệng nhếch lên nụ cười châm chọc: “Chẳng phải ngươi rất thông minh sao, chẳng phải là ngươi có thể nhìn thấu mọi việc trên quan trường và trong cung sao, giỏi như vậy, cuối cùng chẳng phải cũng vẫn sa vào cái bẫy này sao? Ngươi chết ở đây, e rằng Minh Lan Nhược ngay cả xác của ngươi cũng không nhận được đâu.”
Lăng Ba lặng lẽ đi theo sau, vẻ mặt nặng nề và phức tạp, lại có vẻ thản nhiên.
Thượng Quan Diễm Kiều đặt ly rượu xuống, đứng dậy, cười khẩy nói: “Người không lo xa thì chắc chắn sẽ có nỗi lo gần, bản vương thực sự rất bội phục Mạc Thành Khả hãn đã dùng hơn hai mươi năm, âm thầm biến toàn bộ Đồ thành thành nơi đóng quân của Bắc Mông.”
Hắn nhìn Mạc Thành Khả hãn: “Mấy ngày nay bản vương đã xem lại những bản tấu chương đã từng được duyệt qua vào nhiều năm trước, huyện Đồ thành từng bị người Bắc Mông tàn sát, nhưng hơn hai mươi năm qua dân số tăng trưởng rất nhanh, bây giờ xem ra, những ‘bá tánh người Hán’ này chắc chắn đều đã biến thành người Bắc Mông của các ngươi rồi.”
Cả thành nam nữ già trẻ, cách ăn mặc đều giống như người Hán, nói tiếng Hán, nhưng trong nhà lại thờ Trường Sinh Thiên.
Toàn bộ bá tánh của Đồ thành đều là người Bắc Mông, hơn nữa phần lớn những người định cư ở đây đều là binh lính của Bắc Mông.
Nơi này từ lâu đã nằm trong lòng bàn tay của Mạc Thành Khả hãn rồi, cho nên ban đầu Mạc Thành mới dám bỏ lại hàng chục vạn đại quân ở ngoài trăm dặm, chỉ mang theo một đội quân nhỏ đến Trung Nguyên.
“Đây không phải là vì ngươi có thành ý đàm phán, mà là vì từ huyện lệnh huyện Đồ thành và quân đội đóng quân ở đây, cho đến người dân thường, hơn hai mươi vạn người đều là quân sĩ của ngươi, ngươi không có gì phải sợ cả.”
Thượng Quan Diễm Kiều chầm chậm nói.

Ads
';
Advertisement