Đỉnh Phong Võ Thuật (Vũ Luyện Điên Phong) - Dương Khai (FULL)

 

Bốn tháng sau, trước một tòa vực môn to lớn, phong xa đình chỉ    

 

không tiến, vực môn tỏa ra ánh sáng lung linh, cho dù đang ở cách rất xa thì cũng có thể nhìn thấy.    

 

Trong phong xa, Dương Khai nhìn qua vực môn kia, biểu lộ bình tĩnh, nhưng trong lòng thì lại bất an.    

 

Tinh Giới rốt cuộc nằm đâu, hắn kỳ thực cũng không rõ lắm. Từ khi mua tấm Càn Khôn Đồ kia, hắn đã một mực tại tìm kiếm, ba vị trí có khả năng tồn tại Tinh Giới, hắn đều nhớ kỹ ở trong lòng.    

 

Trước khi gặp được Hắc Hà, hắn đã tìm kiếm qua một chỗ đại vực, nhưng lại không có chút thu hoạch nào.    

 

Sau khi thu phục Hắc Hà, đúng vào hai tháng trước, hắn lại tiến nhập đại vực có khả năng thứ hai để điều tra một phen, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Tinh Giới đâu.    

 

Vượt qua đạo vực môn này, bọn họ sẽ đi tới đại vực cuối cu ̀ng.    

 

Nếu như đại vực này vẫn không có Tinh Giới, vậy thì Dương Khai thật sự không biết nên đi đến nơi nào để tìm kiếm nữa.    

 

Ba đại vực có khả năng này cũng không phải do Dương Khai tìm kiếm bằng cảm giác, mà là có chút căn cứ.    

 

Tinh Giới nhiều năm qua ngoại trừ Đại Ma Thần Mạc Thắng và Thiên Hình ra, không còn Khai Thiên cảnh nào khác viếng thăm nơi đây. Nói một cách khác, vị trí của Tinh Giới hẳn là rất vắng vẻ, tài nguyên trong đại vực chắc cũng tương đối cằn cỗi, căn bản là không có gì để hấp dẫn sự chú ý của Khai Thiên cảnh, bằng không Tinh Giới nên giống như Kim Dương đại lục và Thiên Niệm giới, sẽ trở thành hạ giới của một thế lực nào đó mới đúng.    

 

Trên thực tế, nếu không phải do Đại Ma Thần đánh vào Tinh Giới, Trương Nhược Tích kế thừa ý chí tiên tổ, vậy thì Dương Khai căn bản là không biết những thứ như Khai Thiên cảnh.    

 

Có phán đoán này, hắn liền có một chút căn cứ.    

 

Ba đại vực có khả năng mà hắn tìm kiếm, đều là đại vực không có bất kỳ thế lực nào tồn tại, chỉ có vụn vặt lẻ tẻ mấy cái Càn Khôn thế giới, sinh cơ mờ nhạt, vật tư thiếu thốn.    

 

Đáng tiếc hai lần trước không có thu hoạch, một lần cuối cùng này không biết sẽ có kết quả như thế nào.  

 

Nếu như vẫn không thể tìm thấy Tinh Giới, vậy thì hắn cũng chỉ có thể đi tìm Trương Nhược Tích.    

 

Nàng kế thừa ý chí của Thiên Hình, tuy nói cũng không hoàn toàn, nhưng có lẽ sẽ biết vị trí của Tinh Giới!    

 

Dọn dẹp nỗi lòng một chút, Dương Khai nói: "Đi vào đi."    

 

Lô Tuyết tuân lệnh, thôi động phong xa xông vào vực môn, cho dù đã có phi hành bí bảo này phòng hộ, thế nhưng đám người trong phong xa vẫn có thể cảm giác được một tia cảm giác trời đất quay cuô ̀ng.    

 

Chỉ là điều này cũng không đáng ngại lắm, một lát sau, phong xa vượt qua vực môn, tiến vào trong một mảnh đại vực khác.    

 

Dương Khai buông lỏng tinh thần cảm giác, rất nhanh sau đó, trái tim của hắn dần dần chìm xuống đáy cốc!    

 

Hắn không có bất kỳ phát hiện nào, hắn là Hư Không Đại Đế được thiên địa ý chí của Tinh Giới công nhận, nếu như khoảng cách giữa hai bên không quá xa, hắn chắc chắn sẽ có thể cảm giác được sự tồn tại của Tinh Giới!    

 

Tình huống hiện tại hoặc là do Tinh Giới không nằm trong đại vực này, hoặc là do hai bên cách nhau quá xa.    

 

  m thầm cầu nguyện là tình huống sau, Dương Khai để cho Lô  

 

Tuyết tiếp tục thôi động phong xa, bắt đầu tìm tòi trong đại vực này.    

 

Khoảng chừng mấy ngày sau, Dương Khai bỗng nhiên có điểm cảm giác, hắn chợt quay đầu nhìn về một hướng, khuôn mặt hiện lên vẻ kinh hỉ to lớn, thấp giọng hô: "Bên kia, bay về phía bên kia đi."    

 

Lô Tuyết lập tức thay đổi phương hướng, lái phong xa bay về phía hắn chỉ dẫn.    

 

Hắc Hà ở một bên cười ha hả nói: "Chúc mừng đại nhân, chúc mừng đại nhân, thời gian không phụ người hữu tâm, rốt cuộc đạt được như ước nguyện!"    

 

Trải qua hơn bốn tháng an dưỡng, thương thế của hắn cơ bản là đã khỏi hẳn, đúng ra sẽ không có nhanh như vậy, có điều có Bồ Bách Hùng ở một bên tương trợ, tiến trình chữa thương được rút ngắn đi rất nhiều.    

 

Mặc dù hắn không biết Dương Khai trong những ngày này rốt cuộc đang tìm cái gì, nhưng cũng ẩn ẩn cảm giác được đối phương hẳn là đang tìm kiếm một nơi nào đó, hiện tại nhìn thấy Dương Khai thần sắc vui sướng, vậy tất nhiên là đã tìm được rồi.    

 

Hơn nữa trải qua thời gian dài như vậy, hắn cũng dần dần thích ứng với địa vị của mình, cũng không còn cảm thấy hối hận nữa. Nhất là sau khi ở chung lâu với Dương Khai, hắn phát hiện đối phương cũng  

 

không làm khó mình, cho nên cũng hắn buông bỏ thân phận Khai Thiên ngũ phẩm của mình xuống.    

 

"Ha ha ha ha!" Dương Khai trong lòng vui mừng, không ngừng cười to, vỗ vỗ bờ vai của hắn nói: "Chung vui chung vui!"    

eyJpdiI6IisxK3NReWFveThcL0gzcVpSMkJ4MmFRPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImkxWk9QRGtsUVFOQXFBalY0RTNFWjQ3bVBzNmpNalBhdyt0SFFkNXNCMk43TlBTaHZYQU9YKzNTYVNmN3hFVzYiLCJtYWMiOiJkZTdkNWE3MzlkOTFjMjhkMGIzMTU4ZTUxMDEyNDU1MTdkODM5MjdlYTAyY2VhOGJjZTJhYWZjODI3ZjhjZWRlIn0=
eyJpdiI6Ill5MHBRWVBHZWo3bkFTaTl1RTFDOFE9PSIsInZhbHVlIjoiOHRRZWdUbkVlaVQ2TTFkM29nNVgwek1mU2t1a3Q2Y2FveU00aEwzZmx2eDJcL1gwZzFBUDlrQjd4VklyZ09uaHN3b0JzNWQrcnZMZnRJSEIxb2tkd1gwK2FkemsxM2QrdG8yanhia0gwSmpTZng5R1dUTG9paUJSbG5MMkQ4SEt0Z1pFSUhXdm5RekpQc3hrUWFTNW9BM0hwdEZ5WTFGVGlQOGtwT0Q0WlhmVlVNV1VBN2tIQjdTQ1l0QVEyc2hKMDl6UUQrNkFRXC9GK3J3b1wvWFFuTUF1UDlXYXArbW9SUVEzaU9QNUpYQmRJWjJQdU9xc1hHMlJwWjZ2MXhwRHZUZWxLK1lTZnBaT1RNd2VDczBNa3NkOUhDQ28rbWE3SWxVTDhlYzlCZkg5K3BiMkpGWEhId3hBY3VYY0VRb1pZVVVvd3M3Q2lNTjB6bVZ2d05NeTY1cjJ3PT0iLCJtYWMiOiJiMzc4MzIxN2Q3NDFjOGY1ZmRlZmI0ZTljY2Q1NTJiOGFhZTA2MjQ3NGU0Mjg2ODRmMDZhYjllZmEzMzRmMjI3In0=

Phong xa dưới sự thôi động toàn lực của Lô Tuyết lướt đi với một tốc độ cực nhanh, một ngày sau, ở xa xa, một Càn Khôn thế giới hình bán nguyệt liền khắc sâu vào trong tầm mắt của đám người Dương Khai.   

Ads
';
Advertisement