Một tiếng ầm ầm nổ vang, một bóng người từ dưới biển phá băng mà ra, bộ dạng chật vật, khí tức uể oải, không phải Hắc Hà thì là ai? Lúc trước hắn bị Mi Tâm Kiếm của Lô Tuyết chém trọng thương, tại thời điê ̉m chạy trốn lại bị đả kích liên tục, tuy hắn là ngũ phẩm nhưng
cũng có hơi không thể chịu nổi, nếu không phải như vậy thì hắn cũng sẽ không trốn vào trong thế giới này để tìm kiếm địa phương chữa thương.
Nhưng chưa được bao lâu thì bản thân lại bị bại lộ hành tung, trong lúc nhất thời, hắn cảm thấy vừa kinh vừa sợ, quát ầm lên: "Tiểu bối, làm người lưu một đường, ngày sau dễ nói chuyện, giữa ngươi và ta cũng không có thâm cừu đại hận, cần gì phải đuổi tận giết tuyệt như
vậy?"
Dương Khai ha ha cười nói: "Chính ngươi tới tìm ta để gây phiền toái, đến bây giờ thì lại nói lời này, ngươi không biết xấu hổ ư?"
Hắc Hà tất nhiên là không biết xấu hổ, nếu hắn sớm biết Dương Khai mang theo một vị Khai Thiên ngũ phẩm bên người thì hắn chắc chắn sẽ không lỗ mãng như vậy. Mặc dù hắn có thể xác định Dương Khai đã giết chết một tên hậu bối của hắn, nhưng người chết thì không thể phục sinh, vì một tên hậu bối đã chết mà trở thành địch nhân của một tên Khai Thiên ngũ phẩm ngang cấp với mình là một việc cực kỳ ngu ngốc.
Hắc Hà co ́thể một đường tu hành đến Khai Thiên ngũ phẩm, tất nhiên không phải là người không biết tốt xấu, ngược lại, thật ra hắn là một người rất biết cách xem xét thời thế.
Nếu như Lô Tuyết sớm lộ ra khí tức Khai Thiên ngũ phẩm, vậy thì Hắc Hà nói không chừng sẽ coi như không nhìn thấy Dương Khai.
Nhưng hiện tại nói gì thì cũng đều đã trễ rồi.
Sau khi bức bách hắn chạy ra, Lô Tuyết và Quách Tử Ngôn ầm ầm xông lên, hợp lực đuổi đánh Hắc Hà tới cùng. Quách Tử Ngôn chỉ là tam phẩm, giao đấu với ngũ phẩm là một việc quá mức miễn cưỡng, có điều trạng thái hiện tại của Hắc Hà không tốt, hắn chỉ cần kiềm chế ở một bên, tuyệt đại bộ phận áp lực đều do Lô Tuyết gánh chịu, cho nên cũng không có gì nguy hiểm.
Cục diện càng lúc càng xấu, khuôn mặt Hắc Hà lộ ra vẻ tuyệt vọng, hắn ẩn ẩn cảm giác rằng mình sắp sửa phải viết di chúc ở đây rồi. Hắn không phải là không muốn trốn, thế nhưng hắn chạy trốn không thoát a. Trong lòng cảm thấy hối hận đan xen, hắn bi phẫn giận dữ hét lên: "Ngươi rốt cuộc muốn như thế nào thì nói ra đi, Hắc mỗ nhận thua."
Dương Khai ha ha cười lạnh, không nói một lời, bộ dạng giống như nhất định phải đưa hắn vào chỗ chết vậy!
Trái tim của Hắc Hà chìm xuống đáy cốc, có điều cũng chính vì thái độ của Dương Khai như vậy nên đã kích phát quyết tâm liều chết của hắn. Lúc này hắn không thèm để ý tới tiêu hao của mình, chiêu
thức đại khai đại hợp, lấy mạng đổi mạng!
Quách Tử Ngôn bị đánh cho phun máu, không địch lại nên đành phải tránh lui. Trước đó trong lòng Hắc Hà còn có hi vọng nên còn lưu lực, vì vậy hắn còn có thể dính vào một chút, hiện tại Hắc Hà hung hãn không sợ chết nên hắn không có cách nào tham chiến nữa, chỉ có thể du tẩu ở một bên, viễn trình trợ giúp một vài bí thuật không đau không ngứa.
Một tiếng ầm ầm chợt vang lên, một cái hố đường kính mấy trăm dặm đột nhiên xuất hiện trên mặt biển, nước biển trong hố đồng thời bốc hơi, thiên địa vù vù, vô số vết nứt hư không hiện ra giống như những con cá nhỏ du tẩu vô chừng.
Hai vị Khai Thiên ngũ phẩm ra tay đánh nhau khiến cho thế giới này cũng có hơi không chịu nổi, cũng may các Đại Đế của thế giới này đã sớm chú ý đến trận chiến này, không ngừng điều động thiên địa vĩ lực để dẹp yên dư ba chiến đấu, nếu không vùng biển này e rằng đã bị phá hủy đến mức sinh linh đồ thán, hủy diệt hầu như không còn.
Một lần liều mạng này của Hắc Hà cũng đem lại hiệu quả vô cùng rõ ràng.
Lô Tuyết mới tấn thăng ngũ phẩm trong một khoảng thời gian quá ngắn, không kịp lắng đọng và củng cố tu vi của mình, trước đó Mi
Tâm Kiếm có thể trọng thương Hắc Hà, toàn bộ nhờ vào việc Dương Khai vận dụng Hồ Lô Đằng đánh ra một kích xuất kỳ bất ý đánh lui Hắc Hà, hơn nữa bí thuật Mi Tâm Kiếm này cũng gây ra tiêu hao quá lớn, Lô Tuyết không thể nào thi triển ra lần hai trong một khoảng thời gian ngắn được.
Lần va chạm này làm cho Lô Tuyết lập tức rơi xuống hạ phong, thân thể mềm mại bay ngược ra ngoài giống như một bao vải rách, thân giữa không trung miệng phun tiên huyết, khí tức uể oải đến cực điểm.
Cơ hội tốt! Hắc Hà thấy thế thì không chút do dự xoay người bỏ chạy, muốn phóng ra khỏi thế giới này.
Quách Tử Ngôn muốn ngăn cản, lại bị hắn quất một roi đánh bay ra ngoài.
Dương Khai lắc lư thân hình, Không Gian Pháp Tắc gia trì, lập tức đi tới trước mặt Lô Tuyết, đưa tay đỡ lấy nàng.
Lô Tuyết ho ra một ngụm máu bầm, cắn răng nói: "Đại nhân, ti chức còn có thể tái chiến!"
Dương Khai gật đầu đáp lại: "Yên tâm, hắn chạy không thoát."
Trong lúc nói chuyện, hắn đưa tay nắm lấy hư không, trảo ra một chuỗi bồ đào.
Bồ đào kia vừa ra trận thì liền hai tay chống nạnh, bật cười ha ha: "Bồ đại gia tới rồi!" Tiếng nói vừa dứt thì hắn liền phát giác có điểm không đúng, quay sang trợn mắt nhìn Dương Khai: "Tiểu tử thúi ngươi muốn làm gì, ta liều mạng với ngươi!"
Hai cái tay ngắn không ngừng cào cào, bộ dạng giống như muốn liều mạng với Dương Khai, nhưng Dương Khai đã hái được một hạt bồ đào từ trên đỉnh đầu của hắn, sau đó lại một lần nữa nhét hắn vào trong Tiểu Huyền Giới.
Dương Khai lại đem bồ đào nhét vào trong miệng Lô Tuyết: "Ăn!"
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất