Đỉnh Phong Võ Thuật (Vũ Luyện Điên Phong) - Dương Khai (FULL)

Thiên Niệm giới là hạ giới của Kính Hoa Thủy Nguyệt, nói một cách khác, Kính Hoa Thủy Nguyệt kia cũng nằm trong đại vực này, hơn nữa khoảng cách từ đó đến đây cũng không xa, cũng giống như Tam Hoán giới và Kim Dương đại lục là hạ giới của Hư Không Địa hiện tại vậy.    

 

 

Hư Không Địa hiện tại nắm trong tay hơn mười cái Càn Khôn thế giới, Tam Hoán giới và Kim Dương đại lục chỉ là hai trong số đó, bên trong những Càn Khôn thế giới này có đủ loại sản vật và nhân lực tài nguyên, tất cả đều thuộc quyền sở hữu của Hư Không Địa.    

 

Có những Càn Khôn thế giới này làm hậu thuẫn, nhân tài sẽ được cung cấp một cách liên miên bất tuyệt, thậm chí ở bên trong một số càn khôn hạ giới sẽ còn dựng dục ra một ít bảo vật cực kỳ hi hữu.    

 

Dương Khai cũng khá quen thuộc với Kính Hoa Thủy Nguyệt này. Lúc trước tại thời điểm tranh đoạt thi thể Kim Ô trên Thái Dương    

 

Chi Tinh, Dương Khai đã gặp được một cô nàng Khai Thiên tứ phẩm đến từ Kính Hoa Thủy Nguyệt.    

 

Tâm tư dập dờn một trận, sau đó Dương Khai liếc mắt nhìn qua lão già Khí Hải kia: "Có biết Nguyên Tiểu Man không?"    

 

Lão già Khí Hải nghe thấy vậy thì đại hỉ: "Đại nhân quen biết Tiểu Man tiền bối sao?"    

 

Dương Khai hừ hừ nói: "Quen biết, sao lại không quen biết? Có điều dù cho Nguyên Tiểu Man ở đây thì cũng không dám mảy may ngỗ nghịch bản tọa, huống hồ là ngươi? Quách Tử Ngôn, đạp bằng thành trì kia cho ta!"    

 

"Vâng!"    

 

"Dừng tay a, dừng tay!" Lão già Khí Hải quá mức sợ hãi, hắn khiêng ra Kính Hoa Thủy Nguyệt chính là vì muốn khiến cho Dương Khai sợ ném chuột vỡ bình, ai ngờ người trước mắt này lại không thèm để ý tới thượng tông, cho dù biết thế giới này là hạ giới của Kính Hoa Thủy Nguyệt thì vẫn không kiêng kị một chút nào.    

 

Thiên Niệm giới rốt cuộc đã trêu ghẹo phải ai, sao lại vô duyên vô cớ phải gặp kiếp nạn này? Lão già Khí Hải chỉ cảm thấy trong lòng bi phẫn đến tột đỉnh.    

 

Nhân vật như vậy, căn bản không phải là người mà Khí Hải hắn co ́  

 

thê ̉trêu chọc, cũng không phải người mà Thiên Niệm giới có thể trêu chọc.    

 

"Ta dẫn ngươi đi, ta dẫn ngươi đi, kính xin đại nhân thủ hạ lưu tình!" Lão già Khí Hải thần sắc uể oải, thầm hạ quyết tâm. Mặc dù không biết vị Khai Thiên cảnh trước đó chạy đến nơi này có lai lịch gì, nhưng giờ phút này nếu như không thuận theo tâm ý của tên ma đầu trước mắt kia, vậy thì trăm vạn người ở phía dưới kia e rằng đều sẽ phải gặp nạn.    

 

Xem xét thời thế, lão già Khí Hải chỉ có thể làm ra lựa chọn này. Hắn âm thầm quyết định, chờ cho chuyện ở chỗ này xong xuôi, hắn nhất định phải đi một chuyến đến Kính Hoa Thủy Nguyệt, tìm cường giả trong tông môn để làm chủ cho mình.    

 

"Sớm biết như vậy, sao lúc trước còn như thế?" Dương Khai hừ lạnh: "Dẫn đường đi!"    

 

Lão già Khí Hải thở dài một tiếng, đi trước dẫn đường.    

 

Dương Khai gọi Quách Tử Ngôn quay về, bảo hắn và Lô Tuyết đi theo sau lưng.    

 

Không bao lâu sau, một nhóm mấy người Dương Khai liền bay tới một vùng biển lớn, ở phía dưới có một hòn đảo nhỏ. Đi đến đây, Lão già Khí Hải liền dừng bước không tiến, không ngừng nháy mắt ra  

 

dấu cho Dương Khai.    

 

Dương Khai hiểu ý, cười lạnh nói: "Chính là nơi đây sao, đúng là một chỗ tốt để an nghỉ a."    

 

Hắn thả ra thần niệm nhưng lại không cảm giác được bất kỳ tia khí tức nào của Hắc Hà, những chuyện này cũng khó trách hắn. Hắc Hà dù sao cũng là Khai Thiên ngũ phẩm, thực lực của hai bên chênh lệch quá lớn.    

 

Hắn ẩn thân trong hòn đảo nhỏ này, nếu như không được Đại Đế của thế giới này chỉ dẫn, vậy thì đám người Dương Khai căn bản là đừng nghĩ tới việc tìm ra bóng dáng của hắn.    

 

"Không muốn chết thì lui ra xa một chút." Dương Khai phất phất tay với lão già Khí Hải, người sau giống như được đại xá, lập tức trốn đi xa, chỉ trong chớp mắt liền không thấy bóng dáng đâu nữa đâu nữa.    

 

Đối với hắn mà nói, chỉ dẫn một chút về phương vị của Hắc Hà cho Dương Khai đã là cực hạn, hắn chắc chắn sẽ không đặt mình vào tình cảnh nguy hiểm như là dính vào trận chiến giữa các Khai Thiên cảnh.    

 

Sau khi nhìn chăm chú một hồi, Dương Khai chợt hỏi: "Có thể nhìn ra được gì không?"    

 

Quách Tử Ngôn và Lô Tuyết nhao nhao lắc đầu, biểu thị mình không  

 

phát hiện được gì.    

 

Dương Khai biết lão già Khí Hải kia không có khả năng lừa gạt mình về việc này, nếu hắn đã ra hiệu rằng người ở chỗ này, vậy thì sẽ tuyệt đối không sai, trừ phi Hắc Hà có năng lực lừa gạt được lão già Khí Hải.    

 

Khả năng này không lớn, hắn thân là Đại Đế, được thiên địa ý chí tán thành, vì vậy cho dù là gió thổi cỏ lay thì hắn cũng có thể phát giác ra được.    

 

Đảo nhỏ không lớn, không có người ở, Dương Khai cũng không làm kiểu, khua tay nói: "Lôi hắn ra cho ta."    

 

Quách Tử Ngôn và Lô Tuyết lập tức xông ra ngoài, thi triển thủ đoạn điên cuồng công kích hòn đảo nhỏ kia.    

 

Đảo nhỏ rất nhanh liền phá toái, một tia khí tức mịt mờ chợt xuất hiện, hai mắt Lô Tuyết lóe lên tinh quang: "Tìm được rồi!"    

eyJpdiI6Ikh1eGg4MVVxZEhOUE1rVHpVaUtjZmc9PSIsInZhbHVlIjoiNWo0N1E0VVwvTnRWekZ0Z3dpYWRONFlwZEVXeStxbmJpYVExb2pzclUyOVJSRGN0a1pVQ2N1b1VKU0NDMlwvTVFVIiwibWFjIjoiMDZiYzg2YzI4M2Q1YTAwMzg3OWIzMmZhNWVmOGQ1Y2NkNDBlNGYzNWUzZjc3ZTkwNTA5MWRhNzA1Y2IzMGViNCJ9
eyJpdiI6InRnbk42Y1ZQMlh2WndTSmdGV2o4UHc9PSIsInZhbHVlIjoiYXlyemVlMFdRdUtGd1M1VmJpQXgwT2xPVFBRalRBRGFZVmFjVnVoa2NPcExlNmhRZWtlWDFRWW44cHFVSGZNQWhTcVZHckEybThBeHNBaVZcL1poczZJa2I4MmxnTjJvdzU5MTVzK1hHUXV4ejRYME11MXUzQ2RPeHJNSFJHUWRIdkNIaHBqMjArRUdDNllnNEdWRU1CMWQ4ZVJvNitzRmxKc1JpdUVDTXZpMTc3M2lnbUpWblwvNEtDZGRvZXlwNGFiWnpJZnpxdjhiM3p3dUJkektFQmVQXC9LM2xBM3dCY0ZDK3o3cHpkdEZmWEk2WTd5RDI1UFp0T3l4anZZSG10elwvZXFcLzE5VExFZEFkVHIzMnFsZk1pVHdma1RkbWJGMm5PSklOU3ZFWXVEcWpqQXB5a29ZU0VUUXVsbERzZFFVNSIsIm1hYyI6ImJmNWRiZGZkNWZmZWZiYmYyMzA2N2VmNGUwMjY0NDE5OGExZTYyNDJmYWM0YjhhMjExNTI5ZjVmYmJlNzQyNzcifQ==

Ads
';
Advertisement