“Không phải như vậy.” Cô vội vàng giải thích: “Thật ra, tôi cũng không thích anh ta lắm. Tôi cảm thấy… giữa tôi và anh ta giống như mối quan hệ hợp tác hơn, ngược lại… ngược lại không giống tình nhân. Tôi từng rất tin tưởng anh ta, nhưng… nhưng…”
Nhưng nếu nói là thích hay yêu sâu đậm thì thật sự không phải vậy…
Lúc bắt gặp Mộ Ngạn Hoài và Mộ Hiểu Nhã ở bên nhau, cô chỉ cảm thấy tức giận và nhục nhã. Anh ta chưa từng thích cô, việc anh ta luôn lợi dụng mình khiến cô càng không thể chịu đựng được.
Vì thế cô mới có thể chấp nhận thực tế nhanh đến vậy.
Nghĩ đến điều này, Diệp Sanh Ca nhận ra rằng về danh nghĩa cô và Kỷ Thời Đình là đối tác, nhưng những gì họ đang làm lại giống như một cặp tình nhân hơn…
Nghĩ đến đây, ánh mắt của Diệp Sanh Ca bỗng nhiên trở nên dao động.
Tuy nhiên, hình như Kỷ Thời Đình cũng tạm hài lòng với lời giải thích của cô, anh khẽ “ừ” một tiếng: “Dù sao em cũng là người phụ nữ mà tôi đã ngủ cùng, đừng có tùy tiện nhặt một tên rác rưởi rồi coi như bảo vật.”
Diệp Sanh Ca ngoan ngoãn gật đầu, nhưng đôi tai lại đỏ ửng lên.
Không biết vì sao cô lại nghe ra một chút dịu dàng và cưng chiều từ câu nói của anh…
Chắc chắn là ảo giác của cô, chỉ là ảo giác thôi.
Diệp Sanh Ca liên tục hít thở sâu, ánh mắt lơ đãng nhìn quanh, chỉ là không dám đối diện với anh, miệng thì hứa hẹn: “Tất nhiên… Từ giờ điều tôi quan tâm nhất sẽ là sự nghiệp… Ưm!”
Lời hứa của cô mới chỉ được nửa chừng thì môi cô đã bị người đàn ông chặn lại.
Nói là chặn lại cũng không hoàn toàn đúng, anh ngắt lời cô rồi nhẹ nhàng cắn môi dưới của cô, sau đó lưỡi anh linh hoạt tiến vào, quét qua quét lại trong miệng cô.
Diệp Sanh Ca cảm giác những nơi bị lưỡi anh quét qua đều như có dòng điện chạy ngang, dòng điện ấy lan tỏa khắp cơ thể, thậm chí đầu ngón tay cô cũng tê dại, tiếng rên khẽ trong miệng cô bị anh hoàn toàn chặn lại. Nếu không phải được anh ôm trong lòng, cô chắc chắn đã ngã xuống sàn.
Phải một lúc sau người đàn ông mới buông cô ra, tựa trán vào trán cô thở hổn hển. Diệp Sanh Ca cũng chỉ có thể thở dốc, hơi thở của hai người quấn quýt nhau tạo nên bầu không khí vô cùng mờ ám.
Yết hầu của Kỷ Thời Đình chuyển động, đôi mắt đen láy không rời khỏi cô khiến Diệp Sanh Ca hoảng sợ, có cảm giác như bị chiếm hữu, bị giam cầm.
“Anh…” Cô vừa kịp thốt ra một chữ, đôi môi đỏ đã lại bị anh chiếm lấy.
“Đừng nói gì cả.” Kỷ Thời Đình ra lệnh một cách áp đảo, rồi chậm rãi tỉ mỉ hôn lên môi cô. Không lâu sau, anh tiếp tục hôn xuống cằm cô, vừa nhẹ nhàng vừa mạnh mẽ cắn mút, vừa hơi đau vừa tê dại.
Diệp Sanh Ca bị dày vò đến mức chảy cả nước mắt, cô ôm chặt lấy anh, sợ rằng nếu buông ra mình sẽ ngã xuống mặt đất mất thôi.
Tuy nhiên Kỷ Thời Đình vẫn chưa tha cho cô, anh khẽ rên lên một tiếng, giọng trầm thấp ngắt quãng. Anh nâng cao hông cô lên, những nụ hôn nóng bỏng rơi xuống cổ, anh dùng răng cắn nhẹ lớp váy ngủ mỏng manh của cô. Đập vào mắt anh là bờ vai mảnh mai trắng nõn khiến ánh mắt anh càng thêm sâu thẳm, thậm chí có chút ánh đỏ lóe lên.
Anh cúi xuống cắn một cái.
“Ah…” Diệp Sanh Ca vô thức hít sâu một hơi, toàn thân không ngừng run rẩy. Cô cắn chặt răng, sợ rằng mình sẽ rên lên ngay giây sau.
Quá… quá đỗi mùi mẫn, trái tim cô đã không chịu đựng nổi nữa rồi.
Không nên như vậy. Giữa họ chỉ nên có mối quan hệ thuần túy về thể xác, nhưng nụ hôn dịu dàng mà chiếm đoạt của Kỷ Thời Đình lại khiến cô có ảo giác rằng mình đang được yêu thương.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất