Tiếp theo phải làm gì đây?
Tại sao người đàn ông này vẫn chưa tiến tới?
Chẳng lẽ cô phải chủ động sao? Nếu cô chủ động, bước đầu tiên nên làm gì?
Trong đầu Diệp Sanh Ca tràn ngập những suy nghĩ hỗn loạn. Cô liếm môi, lấy hết can đảm ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh, nhưng Kỷ Thời Đình vẫn đứng yên ở đó, ánh mắt đen láy sâu thẳm, khuôn mặt như cười như không.
Không phải anh bị bỏ thuốc rồi ư? Tại sao trông anh vẫn tỉnh táo thế này?
Diệp Sanh Ca cảm thấy bực bội, lại có chút trách móc… Anh đã bị chuốc thuốc rồi, chẳng lẽ cô còn phải chủ động hiến thân sao?
Cô nặn ra một nụ cười, sau đó quay đầu nhìn giường, rồi lại nhìn anh.
Hay là… nằm xuống trước nhỉ?
Cô dùng ánh mắt truyền đạt thông điệp này.
Nhưng dường như Kỷ Thời Đình không nhận được tín hiệu đó, anh chỉ nhếch môi, khuôn mặt rất thoải mái, dường như đang thưởng thức vẻ lúng túng của cô.
Diệp Sanh Ca lại cảm thấy nhiệt độ trong không khí đang dần tăng lên, hơi nóng này dường như cũng lan sang khuôn mặt cô. Không cần nhìn gương cô cũng biết lúc này chắc chắn mặt cô đang đỏ bừng.
“Anh Kỷ…” Cuối cùng cô không chịu nổi áp lực, gọi nhỏ một tiếng.
Cuối cùng Kỷ Thời Đình cũng bật cười, giọng nói trầm khàn như phát ra từ lồng ngực khiến mặt cô càng nóng hơn.
“Lại đây.” Anh nhẹ nhàng nói, ánh mắt vẫn tỏ vẻ uy nghiêm cao quý.
Diệp Sanh Ca khẽ thở phào, nhanh chóng chạy đến đứng trước mặt anh.
Nhanh lên nào, ôm cô lên giường rồi giải quyết nhanh chóng…
Cô thầm cầu nguyện trong lòng.
Nhưng rõ ràng Kỷ Thời Đình không định làm theo ý cô. Anh đưa tay nâng cằm cô lên, khẽ đỡ lấy đầu cô, dường như đang ngắm nghía cô.
Trong đôi mắt đen láy của anh phản chiếu bóng hình của cô.
Trái tim Diệp Sanh Ca đập thình thịch, lông mi cũng run rẩy dữ dội.
Quá mờ ám, quá mờ ám… Đẩy cô xuống luôn không được ư, tại sao phải tạo ra bầu không khí như thế này.
Cô cảm thấy trái tim mình sắp không chịu nổi nữa rồi.
“Cô quen vị hôn phu cũ của mình bao lâu rồi?” Cuối cùng Kỷ Thời Đình cũng mở miệng, nhưng câu hỏi này lại khiến Diệp Sanh Ca hoàn toàn bối rối.
“Ba năm.” Cô run rẩy trả lời: “Lúc đầu, anh ta nói rất ngưỡng mộ tài năng của tôi, vì vậy… vì vậy tôi đã cùng anh ta thành lập công ty Tinh Tập.”
Kỷ Thời Đình ừ nhẹ một tiếng, ngay sau đó anh bế bổng cô lên, ép cô vào tường.
“Á!” Diệp Sanh Ca hét lên một tiếng, vô thức ôm chặt cổ anh để giữ thăng bằng.
Nét mặt Kỷ Thời Đình vẫn lạnh lùng, nhưng bàn tay đặt trên eo cô lại nóng bỏng đến cực độ. Anh tách đôi chân cô ra, kề sát vào giữa hai chân cô, vừa giữ cô trên không, vừa áp sát cơ thể cô vào với mình.
Dù anh mặc áo choàng ngủ, nhưng khoảng cách gần như vậy đủ để Diệp Sanh Ca cảm nhận rõ ràng cơ bắp cứng rắn tràn đầy sức mạnh của anh.
Hơi thở của cô bắt đầu dồn dập, khuôn mặt đỏ ửng.
Đây là trò…trò chơi gì đây?
Không phải anh đang bị khống chế bởi hiệu quả thuốc ư? Sao không đi thẳng vào vấn đề luôn? Cô không cần màn dạo đầu, thật sự không cần!
“Anh ta cầu hôn cô khi nào?” Kỷ Thời Đình kề trán mình vào trán cô, tiếp tục hỏi.
Hơi thở nhẹ nhàng của anh phả lên mặt cô khiến Diệp Sanh Ca cảm thấy như sắp không thở nổi nữa.
“Một năm… không, gần hai năm rồi thì phải.” Đầu óc cô rối bời, cố gắng đáp lại: “Anh, anh hỏi điều này để làm gì…”
“Cô từng thích anh ta đến mức nào mà lại đồng ý lời cầu hôn của anh ta vậy?” Giọng nói của Kỷ Thời Đình trở nên khàn khàn.
Không hiểu sao Diệp Sanh Ca lại nghe ra được một chút khó chịu trong đó.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất