Giọng nói ấy khiến Diệp Sanh Ca bừng tỉnh, cô vội vàng đẩy Kỷ Thời Đình ra, quay đầu nhìn với vẻ vui mừng: “Tiểu Nhiễm? Cuối cùng em cũng đến rồi!”
Lâm Nhiễm tay xách nách mang hai túi đồ, một tay vịn khung cửa, tiến thoái lưỡng nan. Gương mặt cô ấy ửng đỏ, lắp bắp nói: “Chị… chị bảo em đến vào buổi trưa, em không ngờ…”
Cô ấy nào ngờ vừa bước vào cửa đã chứng kiến cảnh tượng nóng bỏng mắt như vậy, cô vẫn trẻ người non dạ, hai má đỏ bừng.
“Không sao, không sao.” Diệp Sanh Ca vội vàng bước tới, nhận lấy túi đồ từ tay cô ấy, “Đây là cơm trưa của chị à?”
“Dạ… Để phòng hờ, em chuẩn bị cho cả hai người.” Cô ấy nói với vẻ căng thẳng, nhưng ánh mắt lại vô thức nhìn về phía Diệp Sanh Ca.
Người đàn ông mặc áo sơ mi quần tây, gương mặt tuấn mỹ vô song hiện lên nét cười như có như không, dáng người cao ráo, cho dù chỉ đứng đó thôi, cũng toát ra khí thế áp bức mạnh mẽ.
Lâm Nhiễm sợ hãi vội vàng thu hồi tầm mắt, Diệp Sanh Ca đang kiểm tra hộp cơm trưa trong túi, xác định không có món nào mà Kỷ Thời ghét, cô hài lòng gật đầu: “Tốt lắm. Em ăn cơm chưa?”
“Em ăn rồi… Hay là, em đến phòng trang điểm đợi chị nhé?” Lâm Nhiễm nhỏ giọng nói.
“Không cần, không cần, em ở đây đợi chị ăn xong, rồi mang rác đi vứt.” Diệp Sanh Ca bình tĩnh dặn dò.
Giọng cô vừa dứt, phía sau vang lên tiếng cười khẩy khẽ.
Diệp Sanh Ca sợ hãi cứng người, lấy hết can đảm quay đầu lại, bắt gặp đôi mắt đen láy mang theo vẻ chế giễu của người đàn ông.
“Cái đó… Hay là anh ăn cùng?” Cô gượng cười.
“Em muốn tôi ở lại ăn cùng?” Người đàn ông thản nhiên lên tiếng.
Diệp Sanh Ca gật đầu lia lịa, trong lòng thầm kêu may mắn.
May quá, may quá, Lâm Nhiễm đến rồi. Kỷ Thời Đình dù sao cũng là Kỷ Thời Đình, trước mặt người ngoài, anh sẽ không còn trắng trợn trêu chọc cô như vừa rồi nữa.
Kỷ Thời Đình hiển nhiên đoán được suy nghĩ của cô, khóe môi anh càng thêm chế giễu, lạnh nhạt nói: “Mang lại đây đi.”
Diệp Sanh Ca mỉm cười, xách túi đồ ăn đến bàn ăn, lấy hộp cơm ra bày biện cẩn thận, đợi Kỷ Thời Đình ngồi xuống, lại đưa đũa cho anh.
Lâm Nhiễm vẫn đứng ở cửa, nhìn thấy động tác ăn ý của hai người, trong đầu toàn là bong bóng màu hồng.
Kim chủ của chị Sanh Ca vậy mà lại đẹp trai đến thế! Cô thực sự không nghĩ ra từ nào hay hơn để miêu tả, còn thu hút hơn cả tất cả nam nghệ sĩ trong giới giải trí cộng lại, còn xuất sắc hơn cả cậu ấm họ Tiêu kia theo đuổi Mộ Hiểu Nhã!
Thật xứng đôi với chị ấy!
Nhưng nghĩ đến việc kim chủ đã có gia đình, cô ấy lại cảm thấy có chút chua xót, không khỏi bất bình thay cho Diệp Sanh Ca.
Haiz, cũng khó trách chị Sanh Ca lại động lòng với kim chủ, người đàn ông này quả thực quá xuất sắc… Cô ấy chỉ nhìn thêm hai lần đã đỏ mặt, huống chi là chị Sanh Ca còn ngày đêm ở bên cạnh anh ta…
Lâm Nhiễm vừa vui mừng vừa lo lắng vừa bận tâm.
Trên bàn ăn, Diệp Sanh Ca ăn rất tập trung, cô bị hành hạ cả đêm qua, quả thực đã sớm đói bụng. Đợi cô buông đũa xuống, người đàn ông đối diện cũng đã ăn xong.
Cô khẽ ho một tiếng: “Em đi trang điểm đây…”
Ngầm ra hiệu đuổi người.
Ánh mắt người đàn ông trầm xuống, trong mắt dường như lóe lên tia tức giận, nhưng anh vẫn kìm nén.
“Ngày mai xin nghỉ, theo tôi về nhà họ Kỷ.” Anh thản nhiên ra lệnh.
“Không được, ngày mai có cảnh quay ngoại cảnh rất quan trọng, đã sắp xếp xong xuôi rồi…” Diệp Sanh Ca lộ vẻ khó xử, “Thật sự…”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất