Diệp Sanh Ca bị đụng hơi ngơ ngác, mãi đến khi người đàn ông ôm cô vào trong ngực, chóp mũi ngửi được hơi thở lạnh lẽo quen thuộc, cô mới lắp bắp mở miệng: “Anh… Anh tỉnh rồi?”
Kỷ Thời Đình đã mặc xong quần áo, anh cúi xuống nhìn cô, mặt mang vài phần thỏa mãn và lười biếng.
“Tỉnh rồi, không ngờ em dậy sớm hơn cả tôi.” Anh đưa tay trái ra, khẽ vuốt ve cằm cô, giọng trầm khàn mỉm cười: “Xem ra tối hôm qua tôi chưa cố gắng đủ.”
Mặt Diệp Sanh Ca đỏ lên, mắt mở to nhìn anh, môi đỏ hơi hé, trông có vẻ ngốc nghếch.
Kỷ Thời Đình lại nhéo gương mặt cô, mơn trớn vết bớt đã nhỏ đi rõ rệt kia: “Đúng là lại nhỏ đi, có vui không?”
“Vui… Vui.” Diệp Sanh Ca tiếp tục nói lắp, ngơ ngác.
Bởi vì… Kỷ Thời Đình trước mắt này, không khỏi quá dịu dàng. Cùng người đàn ông này ở chung một khoảng thời gian, cô đã dần hiểu cách nhận biết cảm xúc của anh nhưng dịu dàng, thoải mái và thỏa mãn như này thật sự chưa từng có.
Trái tim nhỏ của cô nảy lên vui sướng, thoáng có cảm giác không ổn.
Kỷ Thời Đình nhìn biểu cảm khiếp sợ của cô, con ngươi hơi co lại một chút.
Đúng là anh cố ý điều chỉnh cách đối đãi với cô một chút nhưng phản ứng của cô cũng quá rõ ràng, khiến anh không vui đồng thời lại sinh ra chút cảm giác thỏa mãn xấu xa.
Thế là, anh lại cười nhẹ, nâng cằm cô lên, tới gần môi cô, nói với giọng trầm khàn: “Làm sao vậy, hả?”
Giọng nói hơi khàn của người đàn ông như mang theo ma lực, khiến gương mặt Diệp Sanh Ca đỏ lựng.
Cô dời ánh mắt, gượng cười: “Em… Buổi chiều em còn phải quay phim…”
“Hủy bỏ đi.” Kỷ Thời Đình thấy thế cũng không tức giận, ngược lại nắm vành tai mềm mại nóng hổi của cô, mỉm cười: “Chúng ta có cả một ngày để ở bên nhau.”
“Nhưng…” Diệp Sanh Ca hít sâu, dường như mới miễn cưỡng để cho mình tỉnh táo: “Em là nữ chính, nếu em xin phép nghỉ một ngày, tiến độ của đoàn làm phim sẽ bị chậm lại…”
“Đây là em không muốn ở riêng với tôi?” Người đàn ông hững hờ nói.
“Không phải!”
“Vậy cơ thể em căng cứng như vậy làm gì?” Giọng của anh càng trầm hơn, nhẹ nhàng liếm lên vành tai đỏ bừng của cô: “Hôm nay tôi mãi mới được nghỉ, em không muốn ở bên tôi thêm một chút sao?”
Diệp Sanh Ca bị anh liếm đến mức toàn thân run rẩy.
Người đàn ông này thật sự quá khác thường! Sao bỗng nhiên anh lại hóa thân thành cậu chủ dịu dàng đa tình rồi! Kỷ Thời Đình lạnh lùng và kiêu ngạo kia đi đâu rồi?
“Nói chuyện.” Giọng anh càng trầm hơn, có vài phần không hài lòng.
Nhưng mà Diệp Sanh Ca không khỏi thở phào, đây mới là Kỷ Thời Đình mà cô quen thuộc. Xem ra anh không bị người khác thay thế, cũng không bị hồn lạ xuyên vào…
“Em… Em còn phải làm việc.” Diệp Sanh Ca cố gắng bình tĩnh nói: “Khi nào em nghỉ thì sẽ về biệt thự Thiên Phàm.”
Đôi mắt đen của Kỷ Thời Đình tối lại, tay anh vẫn vuốt cằm của cô, nụ cười trên mặt đã biến mất.
Diệp Sanh Ca khẩn trương liếm môi, đã chuẩn bị tinh thần cho việc anh nổi giận hoặc bỏ đi, nhưng ba giây sau sự lạnh lẽo trong ánh mắt người đàn ông dần tan ra.
Anh nhếch môi: “Ừm, vậy tôi chờ em.”
Nói xong, anh nhìn vào đôi mắt ngạc nhiên của cô, cúi đầu hôn lên môi cô.
Nụ hôn sâu lãng mạn đang diễn ra giữa chừng thì bất ngờ trong phòng khách vang lên một tiếng thét chói tai, tiếp theo là tiếng bước chân vội vã và lộn xộn.
PS: Chương 208 sẽ là chương 209 nha các bạn iu ơi, nguyên tác tác giả bị nhầm thành ra không có chương 208, chúc mọi người nghỉ lễ vui vẻ <333
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất