Cái gì chứ?
Mỗi ngày khám bệnh miễn phí cho mười người?
Hàn Tử Kiện nuốt nước bọt cái ực, chuyện này có hơi khó đó.
Không nói đến tốn thời gian lại tốn sức, còn rất phí tiền.
Nhưng mà không còn cách nào khác, ai bảo mình lấy thành quả của Giang Nghĩa đi gạt người, bị trừng phạt như thế này cũng không phải là nghiêm trọng.
Anh ta nhận.
“Thứ ba.” Giang Nghĩa nhìn thoáng qua Hàn Tử Kiện, sau đó lại ném cho anh ta một tấm danh thiếp: “Đây là danh thiếp của tôi, cậu có thể cầm tấm danh thiếp này đi tìm các thần y nổi tiếng ở thủ đô mà học tập y thuật, tôi muốn sau này cậu sẽ cố gắng hết sức để nâng cao tay nghề, đừng có cả ngày cứ cà lơ phất phơ làm tổn hại thanh danh nghề y.
Hàn Tử Kiện nhìn tấm danh thiếp trên mặt đất, nước mắt lại nhịn không được mà rơi xuống.
Lần này, không phải là giọt nước mắt vì đau lòng, vì tuyệt vọng, mà là giọt nước mắt vì cảm động, vì ấm áp.
Giang Nghĩa không hề chặn mất đường sống của anh ta.
Còn cho anh ta một cánh cửa mới.
Chỉ cần Hàn Tử Kiện đủ cố gắng, mượn nhờ mối quan hệ của Giang Nghĩa, sau này học thành y thuật thì vẫn có thể kiếm được một khoản tiền lớn, làm chuyện lớn, cuộc sống của anh ta vẫn có hi vọng.
Con người chính là như vậy.
Bạn có thể trừng phạt người ta, nhưng xin bạn đừng chặn mất đường sống của họ. Trừ phi bạn muốn phế họ, chơi chết họ.
Nếu như bạn không muốn chơi chết đối phương, vậy thì xin bạn hãy để lại cho đối phương một tia hi vọng.
Con người chỉ cần có hi vọng thì sẽ không đi đến đường cùng, càng sẽ không cam chịu, trả thù xã hội.
Hai yêu cầu trước của Giang Nghĩa đều là đang trừng phạt Hàn Tử Kiện, nhưng yêu cầu cuối cùng lại là đang cho anh ta một cơ hội, thật ra yêu cầu thứ hai khám bệnh miễn phí cũng là Giang Nghĩa đang trải đường cho anh ta.
Nếu như trong một năm sau đó, Hàn Tử Kiện có thể tận tâm tận lực mỗi ngày khám bệnh miễn phí cho mười bệnh nhân, chắc chắn thanh danh của anh ta sẽ từ từ đảo
ngược.
Lúc đó, y thuật lại thành tài, còn sợ là tương lai không có tiền đồ sáng lạn à?
Hàn Tử Kiện đã hiểu.
Cho nên, anh ta mới cảm động và rất biết ơn Giang Nghĩa, Giang Nghĩa không chỉ ra tay cứu giúp anh ta một mạng vào lúc này, mà còn kéo anh ta từ con đường sai trái trở về chính đạo.
Trong đời người, có thể có một quý nhân như thế, thật là may mắn.
Đổi lại là người khác, e là bọn họ sẽ trơ mắt nhìn Hàn Tử Kiện đi vào chỗ chết, căn bản sẽ không thèm quan tâm.
Hàn Tử Kiện khóc không thành tiếng.
Từ bây giờ trở đi, trên thế giới này liền thiếu đi một bác sĩ dỏm có lòng tham vô đáy, có thêm một bác sĩ hiền từ không ngừng học tập tiến lên, đây chính là hiệu quả mà Giang Nghĩa muốn có được.
Uốn nắn Hàn Tử Kiện, vậy thì sau này đã có thể chữa bệnh cho càng nhiều người hơn.
Cuối cùng, Giang Nghĩa nói với mấy người đàn ông cao to: “Hôm nay tôi còn có chút chuyện quan trọng cần phải xử lý, không thể đi với các người, các người trở về chuyển lời cho bà Khương mười giờ sáng ngày mai, tôi đợi bà ấy ở tiệm thuốc Hồng Hội để chữa bệnh cho bà ấy.
Mấy người bọn họ vội vàng cảm ơn.
Giang Nghĩa khoác khoác tay, dẫn người quay trở lại công ty.
Mấy tên đàn ông cao to nhìn Hàn Tử Kiện đang quỳ ở dưới đất, bọn họ nói: “Mày đúng là may mắn mà, chủ tịch Giang không chỉ ra tay cứu mày mà còn trải tốt con
đường tương lai cho mày. Haha, mày phải báo đáp người ta cho đàng hoàng đó.”
Hàn Tử Kiện gật đầu liên tục.
Sống phải biết khắc ghi ơn nghĩa của người khác, cho dù có bé đến đâu, huống hồ gì ân tình của Giang Nghĩa còn lớn như thế.
Hạt giống của phần ân tình này đang thầm lặng gieo mầm trong lòng Hàn Tử Kiện, một ngày nào đó, anh ta sẽ cố gắng hết sức để đền đáp cho Giang Nghĩa.
Trong công ty.
Giang Nghĩa trở về phòng làm việc, anh lại ngồi xuống xử lý tài liệu một lần nữa.
Miêu Đồng nói: “Chủ tịch Giang, tôi càng ngày càng khâm phục anh đó, anh đưa ra ba điều kiện cho Hàn Tử Kiện, không những trừng phạt anh ta mà còn có thể khiến anh ta tiến bộ, sau này anh ta sẽ cố gắng hết sức làm việc tốt cho dân chúng. Anh đó nha, lập được công lớn đấy.”
Giang Nghĩa chỉ cười mà không nói.
Miêu Đồng còn nói thêm: “Chỉ là tôi không hiểu nha, tại sao ngày hôm nay anh lại không đi chữa bệnh cho Khương Lị đi? Dựa vào y thuật của anh, chỉ cần vài phút là đã có thể giải quyết được mà?”
Giang Nghĩa vừa xử lí lấy tài liệu vừa đáp lời: “Đúng là có thể chữa trị rất dễ, nhưng mà tôi muốn mượn cơ hội này để hoàn thành một mục đích khác.” “Mục đích gì?”
“Bí..."
“Không cho nói bí mật!” Miêu Đồng sốt ruột: “Lần nào cũng nói là bí mật, phiền chết đi được, lần này dù có chuyện gì đi nữa thì anh cũng phải nói cho tôi biết, nếu không thì tôi... tôi sẽ không để ý tới anh nữa.”
Giang Nghĩa dừng bút lại, anh cười cười.
Anh nói: “Được thôi, lần này tôi sẽ nói cho cô biết. Việc xây dựng lại tiệm thuốc Hồng Hội đã hoàn thành, ngày mai chính là ngày khai trương tiệm thuốc Hồng Hội, tôi lo là bọn họ đã ngừng kinh doanh lâu như thế, cộng thêm một loạt tranh chấp trước đó sẽ làm ảnh hưởng đến danh tiếng của họ, dân chúng còn tin tưởng tiệm thuốc Hồng Hội mấy phần, đây còn là ẩn số.”
Miêu Đồng gập gật đầu: “Cho nên?”
Giang Nghĩa thần thần bí bí nói: “Cho nên, lần này tôi hẹn gặp Khương Lị vào ngày mai, chữa khỏi cho bà ta ở tiệm thuốc Hồng Hội, điều này đồng nghĩa với việc quảng cáo cho tiệm thuốc Hồng Hội, mọi người sẽ dần lấy lại niềm tin ở tiệm thuốc Hồng Hội, gánh nặng trên vai ba con nhà họ Mạc cũng có thể nhẹ đi một chút.”
Anh, thật là tốt quá đi.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất