Ở khoa học kỹ thuật Thịnh Lạc, Giang Nghĩa đang ngồi trong phòng làm việc giải quyết những văn kiện cần gấp.
Miêu Đồng đẩy cửa ra, hớn hở chạy vào, vội vàng nói: “Chủ tịch Giang, quả nhiên là đã bị anh đoán đúng rồi, cái tên bác sĩ dỏm Hàn Tử Kiện ấy đã gây ra phiền phức.”
Giang Nghĩa hỏi mà không thèm ngẩng đầu lên: “Cậu ta gặp phải chuyện gì vậy?”
Miêu Đồng kích động nói: “Lá gan của cậu ta đúng là lớn mà, không chỉ lừa gạt dân chúng mà ngay cả em gái của gia chủ nhà họ Khương, một trong ba gia tộc lớn, anh ta cũng dám lừa gạt. Sau khi bị người khác vạch trần, thiếu chút nữa là hai tay bị người ta chém gãy.
Hum?
Giang Nghĩa dừng lại động tác viết trong tay, anh hỏi: “Sao lại là thiếu chút nữa?”
Miêu Đồng cười nói: “Bởi vì đến lúc cuối cùng, anh ta đã nói hết toàn bộ sự thật ra, đồng thời bây giờ còn đang quỳ gối trước cổng khoa học kỹ thuật Thịnh Lạc chúng ta kìa, cầu xin anh giúp anh ta giải vây.”
“Chủ tịch Giang, nếu như anh không đi giúp anh ta thì ngày hôm nay hai tay và hai chân của anh ta sẽ bị người khác chặt đứt”
“Anh không thấy đâu, anh ta quỳ gối trước cổng, nước mắt nước mũi tèm lem, cuối cùng cũng biết cái gì gọi là xã hội hiểm ác.” Giang Nghĩa cười cười.
Mặc dù tình huống này so với dự đoán của mình không giống nhau cho lắm, nhưng mà kết quả rất tốt.
Miêu Đồng nói: “Chủ tịch Giang, theo như tôi thấy thì anh đừng có để ý đến cái tên bác sĩ dỏm đó nữa, để anh ta quỳ ở đó đi, sau đó, chúng ta liền vui vẻ mà nhìn anh ta bị chặt đứt hai tay hai chân. Hừ, để coi sau này anh ta còn dám gạt người nữa không?”
Nếu là người bình thường thì có lẽ đều sẽ lựa chọn như thế này.
Nhưng mà, Giang Nghĩa có suy nghĩ riêng.
Anh từ tốn nói: “Nhất thời trả thù mặc dù thoải mái đó, nhưng nếu như có thể thông qua chuyện này mà tạo phúc cho nhiều người, chẳng phải là tốt hơn à?”
Miêu Đồng hỏi: “Chủ tịch Giang, anh có suy nghĩ gì đặc biệt không?”
“Có.”
“Là cái gì vậy?”
“Chờ một chút nữa là biết thôi.”
Miêu Đồng chu chu miệng: “Hứ, lần nào cũng nói lập lờ không chịu nói rõ, cho đến bây giờ cũng chưa từng nói trước với tôi là muốn làm cái gì, cứ tỏ ra huyền bí, anh như thế này khiến người ta chán ghét lắm đó.”
Giang Nghĩa cười khổ, anh nói: “Trước hết cứ để cậu ta quỳ ở cổng đi, người như cậu ta quỳ một chút cũng tốt, cứ để cho cậu ta cảm nhận được sự lạnh lẽo của cuộc đời này, cảm nhận được sự tuyệt vọng, sau đó hãy cho cậu ta hi vọng, như vậy thì mới có thể để cậu ta nhớ kỹ bài học được.
Không thể không nói, Giang Nghĩa nắm bắt tâm lý con người rất chuẩn xác.
Nếu như bây giờ trực tiếp đi giúp Hàn Tử Kiện, chỉ sợ là anh ta sẽ quên mất cái đau, sau đó lại còn tiếp tục phạm sai lầm.
Nhất định phải để Hàn Tử Kiện cảm nhận được sự tuyệt vọng.
Chỉ có người đã từng trải qua tuyệt vọng rồi thì mới có thể hoàn toàn tái sinh.
Cứ như vậy, Giang Nghĩa xem như không có chuyện gì mà tiếp tục xử lý tài liệu của công ty, tùy ý để Hàn Tử Kiện quỳ trước cổng công ty mình.
Một tiếng...
Hai tiếng...
Ba tiếng sau, rốt cuộc cấp dưới của Khương Lị không chịu nổi rồi.
Bọn họ cho là Giang Nghĩa sẽ không giúp đỡ Hàn Tử Kiện, thế là liền kéo Hàn Tử Kiện đến xe chuẩn bị đưa anh ta về chặt đứt hai tay hai chân.
A Hàn Tử Kiện hoàn toàn phát điên.
Không thể về được.
Anh ta biết sau khi về thì sẽ có kết cục gì.
Thế là, Hàn Tử Kiện vùng vẫy điên cuồng, liều mạng kêu to, nước mắt không nhịn được mà rơi xuống. Cảm giác đó giống như là người sắp chết, liều mạng muốn thoát khỏi xiềng xích câu hồn của hắc bạch vô thường.
Nhưng Hàn Tử Kiện sao có thể là đối thủ của mấy người đàn ông cao to với bộ râu quai nón ấy.
Anh ta giống như là một con gà con bị người khác kéo lê trên đất, một cảm giác bất lực và cảm giác tuyệt vọng to lớn lấp đầy trái tim.
Tiêu rồi, sắp chết rồi.
Hàn Tử Kiện cảm thấy cuộc đời mình toàn là màu đen.
Lúc anh ta sắp từ bỏ, lúc anh ta sắp bị mấy người đàn ông vạm vỡ mang lên xe, cuộc đời đen tối của anh ta mở ra một cánh cửa sổ, ánh mặt trời chiếu rọi vào trong.
“Chờ đã.”
Một giọng nói hùng hồn truyền đến Hàn Tử Kiện vừa nghe thì liền nhận ra đó là giọng nói của Giang Nghĩa.
Hi vọng xuất hiện rồi.
Hàn Tử Kiện kích động gào thét với mấy người đàn ông cao lớn: “Chủ tịch Giang, chủ tịch Giang, anh ta ra rồi, anh ta đã đồng ý cứu tôi. Các người buông tôi ra nhanh đi, chủ tịch Giang ra rồi.”
Sự mừng rỡ ấy xuất phát từ tận đáy lòng.
Những người kia không dám chủ quan, quay đầu nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy Giang Nghĩa dẫn theo mấy người đang chậm rãi đi về phía bên này.
Bọn họ nhanh chóng bước lên đón, thái độ vô cùng lịch sự. “Chào chủ tịch Giang.
Giang Nghĩa chắp tay sau lưng, đứng từ trên nhìn xuống Hàn Tử Kiện khóc nước mắt nước mũi tèm lem, anh lạnh lùng nói: “Hàn Tử Kiện, cậu lợi dụng thành quả của tôi để tìm kiếm lợi ích cho mình, khiến vô số phụ nữ phải đau khổ, kẻ tàn ác như cậu có chết cũng không hề đáng tiếc.
Hàn Tử Kiện chảy nước mắt ròng ròng: “Tôi sai rồi, tôi biết sai rồi.”
Giang Nghĩa tiếp tục nói: “Lẽ ra là tôi không nên cứu cậu, nhưng suy nghĩ lại trừng phạt cậu thì có lợi ích gì chứ, những cô gái chịu khổ vô tội ấy phải làm sao đây? Trừng phạt cậu thật sự có thể mang đến điều tích cực cho xã hội này không?”
“Chưa chắc là có.”
“Cho nên, tôi quyết định cứu cậu một mạng, nhưng tôi không tự dưng lại bỏ công cứu cậu. Hàn Tử Kiện, cậu phải đồng ý với tôi ba điều kiện, nếu không thì tôi tuyệt đối sẽ không cứu cậu.”
Ba điều kiện?
Trong trường hợp này, cho dù có ba trăm điều kiện thì chắc chắn Hàn Tử Kiện cũng sẽ chấp nhận.
Anh ta gật đầu như gà mổ thóc: “Tôi nhất định nghe theo lời anh.”
“Đừng có đồng ý vội, trước tiên cậu nghe tôi nói hết ba điều kiện cái đã.”
“Thứ hai, tôi muốn trong vòng một năm sau đó, mỗi ngày cậu phải khám bệnh miễn phí cho mười bệnh nhân. Nếu như ngày hôm đó số bệnh nhân không đủ, vậy thì danh sách sẽ được dời sang hôm sau.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất