"Là anh ta?" Giang Nghĩa vừa nghe đến ba chữ 'Hàn Tử Kiện, không nhịn được mà cười thành tiếng.
“Sao, chủ tịch Giang, anh quen biết anh ta?” Miêu Đồng tò mò hỏi.
"Biết, đương nhiên biết."
Giang Nghĩa quả thực không ngờ rằng, một người lại có thể vô liêm sỉ đến mức này.
Hàn Tử Kiện không thể chữa khỏi bệnh cho cô Tề, bị người ta đuổi ra khỏi nhà thì không nói, lại còn không biết xấu hổ mà nhận hết công lao của Giang Nghĩa về cho mình.
Lợi dụng sự việc này, điểm tô cho anh ta thành ‘bậc thầy làm đẹp, chuyên làm đẹp cho các cô gái.
Chỉnh hình, loại bỏ mụn, làm trắng, cái gì cũng được.
Thực ra anh ta cái gì cũng không được, tất cả những việc đã làm đều chỉ để cho bản thân kiếm được nhiều tiền hơn, về phần người bệnh thế nào, anh ta không quan
tâm.
Giang Nghĩa nói với Miêu Đồng: "Cô tạm thời đừng đi tìm anh ta.
Miêu Đồng sửng sốt: “Tại sao? Anh ta đã hại tôi thê thảm như vậy, sao tôi có thể bỏ qua cho anh ta chứ?”
Giang Nghĩa lãnh đạm nói: "Anh ta hại cô thê thảm như vậy, đương nhiên cũng sẽ hại người khác thê thảm như vậy. Loại khốn nạn tội ác chồng chất như anh ta, sớm muộn gì cũng sẽ sụp đổ. Cô chờ mà xem, không đầy ba ngày, anh ta sẽ gặp phải tai họa ngập đầu.”
Miêu Đồng bán tín bán nghi: "Được, vậy tôi chờ xem!"
Ngày hôm nay, thời tiết thật mát mẻ.
Hàn Tử Kiện lười biếng nằm trên ghế sô pha trong phòng khám, ngân nga một khúc hát và đếm tiền.
Trong tuần qua, anh ta đã có thể gọi là kiếm tiền điên cuồng.
Hóa ra tiền của phụ nữ dễ kiếm như vậy, nếu sớm biết thế này thì anh ta đã đi 'làm đẹp' sớm hơn rồi, sao trước đây không phát hiện ra cơ hội kinh doanh trong đó chứ?
Hận mà, kiếm tiền quá muộn rồi.
Ngay khi anh đang vui mừng, một loạt tiếng bước chân truyền đến, nghe tiếng thì là tiếng giày cao gót giẫm trên sàn nhà.
Đó là một người phụ nữ bước vào.
Công việc đến rồi!
Hàn Tử Kiện lập tức cất tiền giấy, bật dậy như một con cá chép, cười haha và đi đến cửa, nói: “Xin hỏi, có thể giúp gì được cho bà?”
Ngẩng đầu nhìn, người đến là người anh ta quen biết.
Không ai khác chính là khách hàng cũ của mình - Khương Lị.
"Ôi, là bà Khương, sao hôm nay bà lại tới rồi?”
Dựa theo tính toán của Hàn Tử Kiện, Khương Lị còn vài ngày nữa tác dụng phụ mới phát tác, hiệu quả của thuốc mỡ mấy ngày nay có lẽ vẫn còn, tại sao lại đột nhiên chạy tới rồi?
Chẳng lẽ hiệu quả của thuốc mỡ đã giảm đi rồi?
Anh ta đặc biệt nhìn vào khuôn mặt của Khương Lị, không có vấn đề gì.
Lúc này, Khương Lị đột nhiên nói: "Đừng nhìn nữa, tác dụng phụ còn chưa có bộc phát."
Chỉ một câu đã khiến Hàn Tử Kiện sợ đến mức tái mét mặt.
Bà ta...biết rồi?
Khương Ly ngồi xuống, sắc mặt nghiêm nghị nhìn Hàn Tử Kiện, lạnh giọng nói: "Cậu dùng thuốc kích thích cưỡng ép áp chế độc tố trên mặt tôi, một khi thuốc mỡ hết tác
dụng, độc tố sẽ tái phát trở lại. Không chỉ là không chữa khỏi bệnh mà còn càng ngày càng nặng. Hàn Tử Kiện, cậu lừa tôi khổ thật đấy, cậu dùng chiêu này kiếm được không ít tiền rồi nhỉ?”
Hàn Tử Kiện sợ đến mức bắt đầu run rẩy.
Nhưng anh ta vẫn cắn chặt răng, cười haha và nói: "Bà Khương, bà nói gì tôi nghe không hiểu, bà không phải đã nghe tin đồn nhảm gì đấy chứ? Đừng tin nhé!"
“Láo xược!” Khương Lị tức giận đập bàn: “Chuyện đến nước này mà cậu còn dám ngụy biện?”
Hàn Tử Kiện sợ tới mức quỳ rạp xuống đất.
Khương Lị tức giận mắng: "Cậu cho rằng cả thế giới chỉ có mình cậu là bác sĩ sao? Tôi đã tìm rất nhiều cơ quan y tế uy tín để kiểm tra, còn tìm đến các bậc thầy y học hạng nhất để khám, chút kịch này của cậu liền lập tức bị vạch trần rồi.”
"Lang băm, nếu như hôm nay không giáo huấn cho cậu một chút, cậu sẽ thực sự không biết trên đời này còn có chữ tín.” "Người đâu, chặt đứt hai tay của tên lang băm này, để cả đời này cậu ta không thể lừa gạt người khác nữa!"
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất