Một lát sau, Miêu Đồng bưng vào một một chậu nước nóng lớn đã chuẩn bị, khó chịu nói: “Chủ tịch Giang, nước như vậy đã chưa?”
Giang Nghĩa gật gật đầu: "Đủ rồi, chỉ là dùng để rửa mặt, không phải dùng để tắm."
Anh đưa tay thử nhiệt độ nước, OK.
"Trước tiên nhúng mặt vào trong nước, để toàn bộ phần mặt tiếp xúc với nước, đặc biệt là nơi mà cô đã bôi thuốc, càng phải ngâm trong nước nóng”
Miêu Đồng làm theo lời anh, lập tức vùi cả khuôn mặt vào trong nước nóng.
Sau vài giây liền nhìn thấy trong nước xuất hiện những thứ màu đen, giống như mực bị nhỏ vào nước, nước dần trở nên đục ngầu.
Hai mắt Giang Nghĩa híp lại thành đường, uy lực của loại thuốc này còn lợi hại hơn những gì anh tưởng tượng.
Nếu không phát hiện kịp thời, e rằng sẽ có phiền toái lớn.
Ngâm đi ngâm lại như vậy một hồi lâu.
“Được rồi.” Giang Nghĩa đưa cho Miêu Đồng một chiếc khăn tay sạch sẽ, bảo cô ta lau sạch mặt.
Miêu Đồng cẩn thận lau một lần, mở mắt ra nhìn về phía chậu nước nóng vốn trong veo giờ đây đã trở nên rất đục ngàu.
"Cái này... là thứ trên mặt tôi?”
"Đúng vậy."
"Bẩn như vậy sao?"
"Ừ."
Giang Nghĩa giải thích: "Cô nghĩ rằng mụn trên mặt thực sự đã bị loại bỏ rồi sao? Không phải đâu. Tên lang băm đó chỉ là áp chế độc tố trên khuôn mặt cô lại, thông qua thuốc kích thích để mạnh mẽ áp chế. Trong thời gian ngắn, quả thực giống như khuôn mặt trở nên sạch sẽ nhưng trên thực tế độc tố trong cơ thể không giảm đi chút
nào.”
“Không chỉ như vậy, bởi vì độc tố bị áp chế quá mạnh, luôn không thể bài tiết ra ngoài nên sẽ trở nên càng ngày càng mạnh. Giống như lò xo vậy, cô càng ép mạnh, lực lò xo sẽ càng lớn, bật lên càng cao.
Miêu Đồng hít sâu một hơi: "Nói cách khác, sau khi thuốc hết tác dụng, độc tố sẽ tái phát như báo thù lại?"
"Đúng vậy, vì vậy hậu quả để lại của thuốc mỡ này sẽ rất nghiêm trọng.
Miêu Đồng đã hiểu.
Cô ta có chút sợ hãi khi nghĩ lại, nói: “Chẳng trách tên bác sĩ kia ngay từ đầu nói với tôi rằng bệnh này không thể chữa khỏi trong chốc lát, phải điều trị lâu dài. Thực ra anh ta đã sớm biết được sẽ có di chứng, sau đó tiếp tục lừa tiền tôi, thật là rác rưởi.”
Lúc này, Giang Nghĩa lấy Thần châm Biển Thước ra, nói với cô ta: “Nằm xuống, cởi quần áo ra.”
"Hȧ?"
Miêu Đồng hai tay lấy ôm ngực, căng thẳng hỏi: "Tại sao lại phải cởi quần áo?"
"Tôi phải sử dụng kim với cô.”
"Nhưng... Tên lang băm kia chỉ châm kim lên mặt tôi, không cần cởi quần áo chứ?”
Giang Nghĩa nói: "Phương pháp điều trị này không chỉ là đau đầu thì trị đầu, đau chân thì trị chân, mạch máu trên người đều liên quan đến nhau. Tên lang băm kia dùng kim với mặt của cô, dẫn đến mười tám huyệt đạo trên người cô bị tắc nghẽn, mạch máu không thông; tôi phải đả thông mạch máu, huyệt đạo của cô, cuối cùng sẽ đi loại bỏ châm đạo trên mặt cô mới có thể hoàn toàn khiến cô khôi phục lại như ban đầu.”
Miêu Đồng bán tín bán nghi: "Thật sao?"
Giang Nghĩa cười khổ một tiếng: "Đương nhiên là thật, tôi thật sự không có hứng thú với cơ thể cô.”
Miêu Đồng bĩu môi: "Hừ, nửa câu cuối cùng là thừa thãi!"
Cô ta bảo Giang Nghĩa quay người lại, sau đó cởi hết quần áo trên người rồi nằm bò xuống sô pha.
"Được rồi."
Lúc này Giang Nghĩa mới quay lại, cầm cây kim đi đến trước người Miêu Đồng và bắt đầu châm vào người cô ta.
Khuôn mặt của Miêu Đồng đỏ như táo chín.
Cô ta chưa từng gần gũi với bất kỳ người đàn ông nào như vậy, nếu bị người khác nhìn thấy cô ta khỏa thân nằm trên sô pha, nhất định sẽ sinh ra hiểu lầm.
Có điều nói đi cũng phải nói lại, cô ta vẫn khá hưởng thụ quá trình hiện tại.
Nếu có thể cả đời ở bên Giang Nghĩa như thế này, nghĩ thôi cũng thật là một chuyện vui vẻ.
"Cô cố gắng giữ cho cơ thể phẳng nhất có thể." Giang Nghĩa nói.
"Hả? Tôi đã rất bằng phẳng rồi mà.” Miêu Đồng trả lời.
"Thật sao?"
Giang Nghĩa liếc mắt: "Có lẽ là do gáng nặng của cô quá nặng rồi.”
Miêu Đồng lẩm bẩm nói: "Đó là trời sinh, không trách tôi được.
Bất lực, Giang Nghĩa lấy một chiếc gối nhỏ bảo cô ta chèn ở phần bụng, như vậy mới có thể miễn cưỡng duy trì được sự bằng phẳng của cơ thể.
Tiếp tục châm.
Khoảng nửa giờ sau, Giang Nghĩa lau mồ hôi trên trán, nói: “Được rồi, huyệt đạo toàn thân đã được đả thông rồi, bây giờ cô có thể mặc quần áo vào rồi.” "Ừ, được."
Miêu Đồng cũng nhất thời hồ đồ, nghe Giang Nghĩa nói có thể mặc quần áo rồi liền đứng dậy đi lấy quần áo. “A~~~!!!” Miêu Đồng hét lớn một tiếng, chỉ vào Giang Nghĩa nói: “Quay lại, mau quay lại.”
Giang Nghĩa hơi do dự, không biết vì sao lại nói một câu: “Hả... còn cần thiết không? Đã nhìn thấy hết rồi.”
Miêu Đồng vừa xấu hổ vừa nôn nóng, ném chiếc gối nhỏ về phía Giang Nghĩa: "Đồ lưu manh, quay người lại."
Lúc này Giang Nghĩa mới quay người lại.
Miêu Đồng nhanh chóng mặc quần áo vào, sau khi xác nhận rằng không có vấn đề gì, cô ta ngồi trên ghế sô pha và nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Giang Nghĩa một lúc lâu.
Sau khi hoàn toàn bình tĩnh lại, cô ta mới chậm rãi nói: "Được rồi, anh có thể quay người lại rồi."
Giang Nghĩa quay đầu nhìn về phía cô ta, nói: "Bước cuối cùng, cô nằm xuống, tôi sẽ giải trừ châm đạo trên mặt cô.”
Thế là Miêu Đồng lại nằm dài trên sô pha.
Giang Nghĩa châm từng mũi kim lên mặt của Miêu Đồng, giải bỏ tất cả châm đạo của tên lang băm kia, khôi phục lại dáng vẻ ban đầu của Miêu Đồng.
Sau mười phút, tất cả các bước đã hoàn thành.
Giang Nghĩa đặt Thần châm Biển Thước về chỗ cũ, ngồi trên ghế và nói: "Mọi chuyện đã xong, cô đã khôi phục lại như trước, sẽ không còn có vấn đề gì nữa.” Miêu Đồng soi gương.
Quả thật, hình dáng khuôn mặt đã hồi phục, mụn trên mặt cũng đều khôi phục lại.
Tuy rằng không được đẹp cho lắm, nhưng đây mới là dáng vẻ mà cô ta vốn nên có, có thể khôi phục lại như trước, thực ra là khá vui mừng.
Chỉ là chi phí chữa trị sáu mươi triệu kia coi như là hoàn toàn lãng phí rồi.
Cô ta bĩu môi, tức giận nói: "Bác sĩ lang băm làm hại người nhiều lắm, ngày mai tôi sẽ đi tìm anh ta tính sổ, bảo anh ta đền tiền.”
Giang Nghĩa tò mò hỏi: "Tại sao cô lại nghĩ không thông mà đi chỉnh sửa mặt, bôi thuốc mỡ trừ mụn vậy? Bác sĩ nào mà xấu xa như vậy, bề ngoài thì giúp đỡ làm đẹp, trên thực tế lại để thỏa mãn túi tiền của mình, hoàn toàn không quan tâm đến sự sống chết của bệnh nhân, đây là quá trái với lương tâm của bác sĩ rồi.”
Miêu Đồng tức giận nói: "Tôi cũng là tin lời đồn đại, nói bậc thầy làm đẹp kia rất rất lợi hại, không chỉ trị khỏi bệnh cho cô Tề, lại còn khiến cho cô Tề trẻ ra mười tuổi. Rất nhiều cô gái đều ngưỡng mộ danh tiếng mà đến, nghe nói hiệu quả không tồi, tôi đây không phải nhất thời hồ đồ nên mới đi theo sao?”
Chữa khỏi cho cô Tề?
Trẻ ra mười tuổi?
Miêu Đồng hơi ngẩng đầu, suy nghĩ hồi lâu, nói: "Tôi nhớ hình như tên là Tử Kiện gì đó, à, nhớ ra rồi, Hàn Tử Kiện!"
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất