Bá Chủ Thiên Hạ - Lạc Thần (FULL)

Ngọc Trần, Bạch Liệt và Bạch Dương nghe xong tuyên bố, hai mắt tối sầm lại ngất đi…được người Hoàng gia nhanh chóng đón về chữa trị…  

 

 

Đại Linh mấy người cũng có thân nhân đi theo chăm sóc…  

 

Tam Lão và Tứ Lão ra hiệu mọi người im lặng xuống, lúc này tiếp tục nói ra:  

 

“Một tháng sau, mười người còn lại tiến vào vòng thi đấu thứ 2 – Đấu Đơn, sẽ chọn thêm 2 người xuất sắc nhất cùng Văn Lang tiến vào Cảnh Địa tu luyện!”  

 

Đám người nghe vậy gật đầu, bất quá không còn hứng thú quá lớn…hiển nhiên khi đã chứng kiến màn biểu diễn tuyệt vời của Văn Lang, hầu hết đối với các trận còn lại không tha thiết cho mấy…  

 

“Phu quân, chúng ta hiện tại đi đâu?” Nam Cung Uyển Dung lo lắng hỏi Lạc Nam, tính cách nàng linh mẫn, biết bão giông có lẽ sắp đến rồi…  

 

Hiện tại đang ở chốn đông người nên tạm thời an toàn, nhưng khi màn đêm buông xuống, ai về nhà nấy…cũng là lúc một số thủ đoạn bẩn thỉu phơi bày, hai người có sống sót được đến cuối một tháng sau hay không còn khó nói…  

 

Nàng mới không tin Bạch Chí sẽ từ bỏ ý đồ, càng không tin Hoàng thất Bạch Sa Hoàng Triều sẽ rộng lượng như vậy…  

 

Lạc Nam đang muốn trả lời, một âm thanh có phần máy móc đã vang lên bên tai hắn:  

 

“Keng, hoàn thành nhiệm vụ Phong Phạm Bá Chủ, nhận được một lần triệu hoán Thể Chất!”  

 

Nghe đến đây, khóe miệng hắn nhếch lên xem như hài lòng…  

 

Lúc này suy nghĩ một chút nói ra:  

 

“Mang ta đến Đa Bảo Các…”  

 

Nam Cung Uyển Dung ánh mắt sáng lên, Lạc Nam từng kể với nàng có hợp tác làm ăn với Đa Bảo Các, để bọn hắn bảo vệ hai người qua giai đoạn giông bão này không thể là không được…  

 

Lạc Nam gian nan ngẩng đầu, nhìn về nơi xa có Bạch Liên Hoa đang cắn môi nhìn hai người, hắn mỉm cười diệu dàng thủ thỉ:  

 

“Chờ ta!”  

 

Bạch Liên Hoa gật mạnh đầu, đôi mắt tròn xoa óng ánh nước, hận không thể thay thế Nam Cung Uyển Dung chiếu cố hắn…  

 

Bất quá thân phận Tiểu Công Chúa của nàng đã định trước không thể lộ liễu như vậy…bằng không cũng chỉ mang đến phiền phức cho Lạc Nam ca ca mà thôi.  

 

Nam Cung Uyển Dung cũng gật đầu chào Bạch Liên Hoa một cái, không tiếp tục nhiều lời, nàng đem cơ thể máu me của phu quân ôm vào trong ngực, Kim Quang Lượt Ảnh vận chuyển đến cực hạn, ngự không mà đi…  

 

VỤT…  

 

Để lại một luồng tàn ảnh vàng rực nơi chân trời…  

 

Đám khán giả thấy vậy cũng biết hai người nóng lòng tìm chỗ trị thương, cũng không thèm để ý, tiếp tục bàn luận ầm ĩ trận chiến vừa qua…  

 

…  

 

Mất máu hơi nhiều đã khiến Lạc Nam có phần mệt mỏi, lại cảm nhận da thịt mềm mại của thê tử, ngửi mùi hương thơm ngát vào tận ruột gan của nàng, bất chợt muốn ngủ một giấc…  

 

“Chạy đi hai con chuột nhỏ…ta thật muốn xem các ngươi có thể đi đến đâu…”  

 

Bên trong không gian, hai ánh mắt hài hước khóa chặt lấy Lạc Nam cùng Nam Cung Uyển Dung, thầm mắng hai kẻ ngu ngốc…  

 

Hai người này không ai khác chính là Bạch Chí cùng Nhị Lão…  

 

Nếu tên Văn Lang này khôn ngoan trụ lại Đấu Trường, nơi vẫn có rất nhiều người hội tụ, có thể kéo dài thêm một đoạn thời gian không ai dám động hắn, dù sao thì đó là giữa thanh thiên bạch nhật…  

 

Đáng tiếc hắn lại quyết định nhanh chóng rời đi, đây chẳng khác nào đang tạo điều kiện thuận lợi để hai người ra tay hành động?  

 

Bất quá nơi này còn cách đấu trường chưa xa, tạm thời không vội…cả hai lấy ra mặt nạ đeo lên, đem diện mạo cho chê giấu đi…  

 

“Nhị lão, nói với Hoàng huynh…giao tiểu súc sinh Văn Lang và nữ nhân kia giao cho bổn vương, ta muốn để hắn sống không bằng chết…” Bạch Chí âm độc nói ra…  

 

Bạch Thuần phục dụng Thổ Nhân Sâm đã tạm thời giữ được tính mạng, hắn có thể thoải mái truy đuổi Văn Lang mà không phải bận tâm lo lắng…  

 

“Người có thể giao cho Vương gia, nhưng Sa Mạc Nộ và Công Pháp liên quan đến Trọng Kiếm kia bệ hạ chỉ định muốn!” Nhị lão trầm thấp vuốt vuốt râu nói…  

 

Ngoài trừ Vũ Kỹ Sa Mạc Nộ, ngay cả môn kiếm pháp của Lạc Nam cũng gây nên Bạch Sa hứng thú, có thể thấy thân làm Đế vương, khẩu vị luôn luôn không nhỏ…  

 

“Không thành vấn đề…ta chỉ muốn hai người bọn hắn, Văn Lang sẽ bị tra tấn, mà nữ nhân kia sẽ trở thành đồ chơi của Thuần nhi, xem như một chút đền bù tổn thất cho hắn!” Bạch Chí cười gằn nói…  

 

Hai người đạt thành ăn ý, nhất thời khoái chí nhìn nhau, ánh mắt hiện lên mãnh liệt khoái trá, như sói săn cùng lúc tìm được con mồi cho cả bầy…  

 

Chỉ là…  

 

Rất nhanh, ánh mắt hai con sói đói trở nên ngơ ngác, sau đó là vô tận phẫn nộ…  

 

Chỉ thấy một vết nứt không gian đột ngột nứt ra trước mặt Nam Cung Uyển Dung…hết sức thần bí…  

eyJpdiI6IkpNVUtnRUluTm9QekY0dEk0WXYrMlE9PSIsInZhbHVlIjoialdPbkxPcWl0Z3JqRVk5b0pzVFhnOGR0UXh2SnZiQUd1NDBBZjd6ZEpjOEh3Rzg0MWtjSmRZMUxvOGxMR2JiNyIsIm1hYyI6ImMwMjVjNzc3NDBhMDVlMTZlY2IyNjRlMDNlNjk5NzhmMjgxMmJjOGM0ZTkyODI4ZWQ0ZjEzYmFiYmJjNzU5YWIifQ==
eyJpdiI6InJ2MDJjd0EreVdpUFdzdmwwMm5DVnc9PSIsInZhbHVlIjoibktpcTRVZnpkT093YTNzdTRQNkpSR3FSamYwaWZSdURHdU5BeEdRNlZRdVlVdGFucmF6SFpsK0VyVFgxdFdVeFg5UExFcGkyUnhpU1c2d0tjRGJTalZqVytNU0R2TEdNaURFRUxpN2VrSllaakpDRk5IakZoV0ZVN095YkJiXC8rcWJ4eTdMVXhzNmdYRmdZb2VYSTh0THNzazZ1dGE3MlNSOFNQVzZaRnZrbjgza1F2Z0Z5U2FLT1E4akxcL1VHNjE4YmEzbUpkcm5SZ0YrcmFnYkRzK2ZvaktiMHBUOTBOZlcwMndYbndDQVYwPSIsIm1hYyI6IjVjNmQwYmY4ODRhMmMzYjE2ZDI0ODc5NWZhMzI1NDBkMzAzMTRhYjdjNGYxYmJkM2MxZDE3MmYxNDk0ZmY0ODYifQ==

Ads
';
Advertisement