Bá Chủ Thiên Hạ - Lạc Thần (FULL)

 

Lạc Nam nhân cơ hội tiến lại thi triển Đoạt Hồn, để Ngọc Mục vĩnh viễn không được siêu sinh…  

 

“Nhạc phụ đại nhân khổ cực!” Lạc Nam hướng về Hoa Minh hành lễ, kính cẩn nói ra.  

 

Đối với trưởng bối của mình, lễ nghi là không thể thiếu…  

 

“Tốt tốt tốt, anh hùng xuất thiếu niên…Tiểu Trúc không nhìn lầm ngươi!” Hoa Minh cười lên ha hả, nước mắt vui sướng không nhịn được chảy dài, uất ức vô số năm của Hoa gia được hóa giải ở đời của hắn, tất cả đều nhờ chàng rể trước mặt này.  

 

“Sau chuyện lần này, tiểu tế sẽ đến Hoa gia đường đường chính chính cầu hôn Thanh Trúc!” Lạc Nam kiên định nói.  

 

“Không cần quá mức rườm rà, chỉ cần ngươi đối tốt với hai mẹ con nàng là được!” Hoa Minh vỗ vỗ bờ vai hắn, ý vị thâm trường nói ra.  

 

“Haha, chỉ sợ mẹ con nàng khi dễ ta!”  

 

Lạc Nam xấu hổ cười gượng, mấy lão già thành tinh này ánh mắt quả thật tinh tường, bất quá cũng nhờ bọn hắn đã sớm không để ý cái gọi là luân lý nơi thế tục nên không mấy bận tâm tình cảm có phần ngang trái của ba người Lạc Nam…  

 

Bất quá nói gì thì nói, hắn sẽ không để Hoa gia phải thiệt thòi…Chỉ cần đặt niềm tin vào Hậu Cung, nên có được phần thưởng xứng đáng…  

 

Hoa Minh không tiếp tục nói nhảm, hạ xuống chiếu cố Đại Lão đã suy nhược, đây chính là vị trưởng bối lớn tuổi và mạnh mẽ nhất của Hoa gia, không thể sơ suất được…  

 

Đám trưởng lão Ngọc gia cũng toàn bộ bị các trưởng lão Hoa gia ngăn trở, Lạc Nam nhân cơ hội thu gôm hàng loạt Linh Hồn, cách đẳng cấp Hồn Tu Hóa Thần Viên Mãn chỉ còn một chút…  

 

Trong quá trình chiến đấu, Hoa gia có hai vị trưởng lão Luyện Hư Kỳ hy sinh, cũng thật đáng buồn…  

 

Bất quá chiến tranh mà, ngay cả Mộc Tử Âm cũng xém chút ra chuyện, người còn sống chỉ đành phải chấp nhận sự thật.  

 

Nghĩ đến đây, Lạc Nam hướng ánh mắt lên Thái Thượng Hoàng trên không trung…  

 

“Chết đi!” Cổ Hùng Trấn Ngục Thổ hai tay nện từ trên xuống, đem Thái Thượng Hoàng đánh rơi xuống mặt đất…  

 

Bạch Tố Mai nhân cơ hội quất lấy cái đuôi khổng lồ của mình nện đến…  

 

Thái Thượng Hoàng nhìn thấy chỉ có mỗi Nhị Lão thành công trốn đi, trái tim nhất thời đau đớn, một cảm giác tuyệt vọng dâng trào trong lòng hắn, xem ra ngày sau Bạch Thiên muốn phục quốc khó càng thêm khó rồi…  

 

“Trẫm có chết cũng phải chết oanh oanh liệt liệt, Dị Thổ và Yêu Xà…các ngươi không được yên lành!” Thái Thượng Hoàng gào rống, linh lực trong người hắn đã sắp cạn kiệt rồi, không thể tiếp tục vận dụng Bạch Sắc Ngọc Tỷ ra trận nữa…  

 

Trong ánh mắt lóe lên vẻ điên cuồng, Thái Thượng Hoàng đem Bạch Sắc Ngọc Tỷ ném lên không trung, trước mặt Dị Thổ cùng Bạch Tố Mai, cười gằn một tiếng:  

 

“Bạo cho ta!”  

 

“Không ổn!” Bạch Tố Mai phản ứng dị thường nhanh chóng, ý niệm vừa động đã tiến vào Cung Đình Thụ…linh lực trong người đã cạn kiệt, nàng không thể làm ra phòng thủ hay né tránh, chỉ đành trốn đi…  

 

Đã có kinh nghiệm khi chứng kiến các tỷ muội làm vậy trước đó…hành động của Bạch Tố Mai lưu loát vô cùng.  

 

ẦM…  

 

Bạch Sắc Ngọc Tỷ tự mình kích nổ, như đạn hạt nhân bùng lên dữ dội, đem bầu trời hoàn toàn nghiền nát, để lại vô số mảnh vụn không gian…  

 

Rống…  

 

Cổ Hùng Trấn Ngục Thổ gầm rống, cơ thể khổng lồ của nó không kịp né tránh bị nổ mất một phần ba, vô số cát trắng bay đầy trời, cảnh tượng có phần thê mỹ…  

 

Thổ Hệ Nguyên Tố nhanh chóng tụ tập, một lần nữa ngưng tụ lại hình ảnh con gấu lớn, chẳng qua lúc này đây nhỏ hơn trước đó không ít…  

 

Lại bị Thái Thượng Hoàng làm tiêu hao năng lượng khổng lồ, cần một thời gian dài để phục hồi như củ, Dị Thổ lên cơn tức giận.  

 

“Lão già khốn kiếp!” Cổ Hùng Trấn Ngục Thổ gào thét, lão già này trước khi chết còn muốn hại nó, phải biết Bạch Sa Hoàng Triều có được ngày hôm nay toàn bộ là nhờ có nó, vậy mà tên này vong ân phụ nghĩa như vậy?  

 

Nó oán hận không chút lưu tình, Xích Sắt đen kịch trên người do Hắc Sa ngưng tụ gào thét lao ra trói chặt Thái Thượng Hoàng ném xuống mặt đất, cố định hắn ở một chỗ, bàn chân khổng lồ lạnh lùng đạp xuống.  

 

Thái Thượng Hoàng lúc này đây như một lão già bình thường gần đất xa trời, liên tục chiến cùng Đại Lão, Bạch Tố Mai trong thời gian dài, hắn cũng đã nỏ mạnh hết đà…mà di chứng đến từ Bí Thuật cũng đã xuất hiện.  

 

Lúc này suy yếu nằm im bất động, nhìn bàn chân Dị Thổ đạp xuống ngày càng gần…  

 

“Thành cũng Dị Thổ, bại cũng Dị Thổ!”  

 

Tròng mắt đục ngầu ngấn lệ, vô số chuyện củ hiện về trong trí óc, như một cuốn phim quay chậm, Thái Thượng Hoàng sinh ra cảm giác hối hận vô vàn…  

 

Nếu như không giam cầm Dị Thổ sau những lần nó đòi yên bình ra đi…  

 

Nếu như không kiêng kỵ và chèn ép Hoa gia khi có được bọn họ trung thành…  

 

Nếu như không tham lam vũ kỹ của Văn Lang để gia tăng thực lực Hoàng Triều…  

 

Kết cục có lẽ đã khác…  

eyJpdiI6IlJpREhhcHdkaEo1K2lsa1EwT0kwUGc9PSIsInZhbHVlIjoiN1dQd255SVFSbWpad1pIWVhyWjNiVTc4ekVTaEludnpyWFwvdVkyVDhjY2EzZFFCMWdcLzFMdTNLTW5CckxPV1I4IiwibWFjIjoiYjlkMmQ1MmQ3NjA5ZWEwMDQ1ZGZiZjE1NTBiYjFiNGQzZGUxZjc0YTQzY2VhZWUyNGE2YTVhOTZmYTI2MDY0ZSJ9
eyJpdiI6ImU2RFErVndWejNzVEh5MVhFSzVHMFE9PSIsInZhbHVlIjoiUDdiTEdaVzVTN2lwT056bXJ2b1ljS1N3THg2TW1BT2pSblZrVloxcU1zTXVDa2prUmV1bjR6bytXME12c0EwTWN5WjVweGFqV3VxRlRVUCtES1RJNzV6TmdHS1VcLzRzdzdEcm1xVkNUMWg5RTQwUkdRcmZFdTVLR2JCNzBONXFVT3pTVUUraUI2RmlkeitcLzVjaXhNSTc0Y2FcLzZ6ZUYyWFpnSmZabDA0bERpa1crbTBkRm5kaW9Ja3I2Rmtnd2tiU2lBOHJ1c0NLMFNXMnVTVGtrM3pHbCt3cHhZY0FwUUh0a1lQWldoVUk2dlg0U082TEpYckV0MnVHd3VRaHprTWR4ekc4QUpNT3JjemJISU5wbG1tMlE9PSIsIm1hYyI6ImJlNmUzMDFlMGFkZDZjMDI1ZTIzYThmNmFhNjUyNGI0ZmJiY2IyN2JlMWQ0ZThkM2E0ZDkzODVhZGVjOTE5YjgifQ==

Bẹp… 

Ads
';
Advertisement