Thấy sắc mặt Lạc Nam không được tự nhiên, Tần Mộng Ảnh như tiên tử bay xuống, liếc xéo hắn:
“Thế nào? Không chào đón thiếp?”
“Ta nhớ các nàng còn không kịp mà!” Lạc Nam nhanh nhẹn đem hai vị sư tỷ ôm vào trong ngực trước ánh mắt muốn lòi ra của chúng nữ…
Hắn và Tần Mộng Ảnh các nàng đều biết, nhưng còn Diễm gia chủ…cái này…
Diễm Nguyệt Kỳ không nói lời nào, nhìn về hai cô con gái bằng ánh mắt vui mừng, hiển nhiên rất hài lòng trước tiến bộ vượt bậc của các nàng…chút phiền muộn về chuyện ở Diễm gia cũng quét sạch.
“Hậu Cung không ít đâu, chàng thật giỏi a!” Tần Mộng Ảnh liếc qua thấy chúng nữ oanh oanh yến yến, véo mạnh bờ hông hắn, nghiến răng nghiến lợi nói…
Lạc Nam cười khổ, chưa kịp trả lời, một âm thanh hổn hển đã vang lên:
“Chúng ta cần lời giải thích!”
Diễm Hồng Liên sắc mặt tái nhợt nhìn phu quân và mẫu thân mở miệng, trong mắt của Diễm Điệp Tình rơm rớm…các nàng cảm thấy mình bị hai người thân nhất lừa dối…
Đôi tỷ muội như hoa như ngọc lúc này trở nên yếu đuối hơn bao giờ hết…
Lạc Nam thấy cảnh này trong lòng mềm nhũn, Tần Mộng Ảnh cũng im lặng không tiếp tục làm rộn…
Chúng nữ nhất thời không biết làm sao, chỉ có thể trong lòng không ngừng mắng phu quân ăn không biết lau miệng…nhìn cử chỉ của hắn và Diễm Nguyệt Kỳ, kẻ ngốc cũng hiểu chuyện gì xảy ra.
Lá gan của tên này cũng quá lớn đi…
“Bình tĩnh, ta tin Tiểu Nam và Diễm gia chủ có nổi khổ riêng…” Liễu Thi Cầm mở miệng an ủi Hồng Liên hai nữ.
“Đều là người một nhà, tiến đến nói chuyện thẳng thắng đi!” Diễm Nguyệt Kỳ rời khỏi lòng Lạc Nam, rất có phong thái nữ cường nhân nói ra.
“Để ta giải thích!” Lạc Nam yêu thương nắm lấy tay nàng…
“Không, để thiếp!” Diễm Nguyệt Kỳ lắc đầu, bước đến đem Diễm Hồng Liên cùng Diễm Điệp Tình ôm vào trong ngực…
Hai nữ cảm giác được sự ấm áp quen thuộc của mẫu thân, nhất thời bình tâm không ít…
Lạc Nam tiến đến, ra hiệu cho chúng nữ ngồi xuống…
Diễm Nguyệt Kỳ quét mắt nhìn quanh chúng nữ một vòng, mặc dù rất rung động trước tiến bộ của Sương Nhi và Tố Mai, bất quá vẫn giữ được bình tĩnh, môi thơm hé mở, như tự thuật lại như tâm sự, từng chữ từng chữ một rõ ràng rành mạch nói ra:
“Ta từng vì ngôi vị Gia chủ Diễm gia mà kết hôn chính trị...”
Chúng nữ im lặng không dám thở mạnh, nghe Diễm Nguyệt Kỳ tự thuật tất cả…
Diễm Hồng Liên và Diễm Điệp Tình rung lên bần bật khi nghe nói các nàng được mẫu thân sinh ra không phải bằng biện pháp thông thường…mà người tưởng chừng là phụ thân lại do chính mẫu thân giết chết.
Cơ Nhã và chúng nữ giật mình khi nghe thấy Diễm Nguyệt Kỳ xâm nhập U Nguyên Đại Lục để cứu Lạc Nam…sau đó cùng hắn phát sinh quan hệ…
Từ đầu đến cuối, Diễm Nguyệt Kỳ không giữ lại chút nào toàn bộ nói ra, cho đến cuối cùng, khi toàn bộ Diễm gia phản bội nàng…và nàng chọn đi theo tiếng gọi của tình yêu gia nhập Hậu Cung…
“Từ hôm nay, Diễm gia chủ đã chết, chỉ có Diễm Nguyệt Kỳ của Hậu Cung, hy vọng tất cả chúng ta sẽ là tỷ muội tốt!” Diễm Nguyệt Kỳ nhìn toàn thể chúng nữ mở miệng tuyên bố…
“Keng, hoàn thành nhiệm vụ Chinh Phục Mẹ Vợ, ban thưởng một lần triệu hoán Vũ Kỹ, một lần triệu hoán Huyết Mạch!” Âm thanh máy móc vang lên bên tai…
Lạc Nam không có thời gian vui mừng vì hoàn thành nhiệm vụ, hắn đang tức giận đám lão già Diễm gia dám phản bội, câm hận Lạc gia nhúng tay vào…
Mỗi người các nàng nhìn về Diễm Nguyệt Kỳ bằng ánh mắt hết sức phức tạp, có đủ loại cảm xúc…
Có khâm phục, có khó tin, có sùng bái, cũng có một chút thương hại…
Thử hỏi một nữ nhân giữ từng đấy bí mật ở trong lòng vô số năm, có dễ chịu không?
Diễm Hồng Liên cùng Diễm Điệp Tình đã khóc không thành tiếng, chỉ biết liều mạng ôm chặt mẫu thân, như muốn hòa nhập vào lòng nàng…
“Hai cái ngốc nha đầu, lớn rồi còn khóc nhè!” Diễm Nguyệt Kỳ yêu thương hôn lên trán hai nữ, phong thái nữ cường biến mất dạng, chỉ còn tình cảm diệu dàng của một người mẹ…
Hồi lâu sau, Hồng Liên và Điệp Tình mới rời khỏi lòng mẫu thân, hướng Lạc Nam nhoẻn miệng cười rạng rỡ:
“Cảm ơn chàng phu quân, cảm ơn chàng đã đến bên cạnh mẫu thân của bọn thiếp, không để nàng phải một mình gánh chịu tất cả…”
Lúc này đây, hai nữ trong lòng không một chút oán giận, trái lại thật tâm cảm kích Lạc Nam…Nếu không có hắn, mẫu thân chỉ sợ cả đời phải chịu cảnh cô độc, vô số bí mật trong lòng không thể chia sẽ cùng ai…cảm giác khó chịu đó, nhất định rất kinh khủng…không ít nữ nhân mủi lòng sụt sịt, âm thầm lau nước mắt.
“Cảm ơn cái gì chứ? có các nàng chính là phúc phận của ta!” Lạc Nam cười ha ha, thật sự xém chút không nhịn được chảy nước mắt.
Không ít nữ nhân liếc nhau, các nàng nhìn thấy một phần mình bên trong câu chuyện của Diễm Nguyệt Kỳ…nếu không có phu quân, số phận các nàng cũng không tốt đẹp gì…Nhất là Yên Sương Nhi, nếu không gặp hắn, nàng hiện tại đã là thi thể…
Tất cả như là định mệnh vậy, chói chặt họ vào nhau…
Đan Mộng Cơ bên trong nhẫn trầm mặt, nếu Lạc Nam thật sự đem nàng cứu sống, nàng có thể từ chối tình cảm của hắn sao? cảm giác thật mông lung…
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất