“Hừ, tên này chỉ được cái lắm tiền, nào có khả năng đàn hát thần kỳ như tỷ.” Diễm Hồng Liên liếc xéo Lạc Nam quyến rủ hừ một tiếng…  

 

“Nói không sai…” Chúng nữ cùng lúc tán thành, che miệng cười khúc khích…  

 

Bầu không khí nhất thời hòa hợp không ít, Hải U Quỳnh cũng thả lỏng toàn thân, bỏ đi rụt rè theo Hải Linh Lung tiến đến cùng chúng nữ làm quen…  

 

Thấy mấy bà vợ hòa hợp, Lạc Nam là người vui sướng nhất, mặc dù hắn thỉnh thoảng bị các nàng đem ra là mục tiêu chung, chỉ biết giả ngu cười cười…  

 

“Thỏa mãn rồi chứ?” Một bàn tay mềm mại nắm lấy Lạc Nam, giọng điệu có chút trêu chọc.  

 

Chính là Tiêu Thanh Tuyền, nàng đến Hải Châu cùng hắn, biết nam nhân này luôn khao khát về Mỹ Nhân Ngư, lúc này Hậu Cung có đến tận hai vị, hắn vui sướng cũng là dễ hiểu.  

 

Lạc Nam một tay vòng qua eo thon của nàng, đem nữ tử quật cường này ôm lấy, hít thở mùi hương đan dược quanh quẩn trên người nàng, ra vẻ ủy khuất lầu bầu nói ra:  

 

“Tuyền nhi vẫn chưa cho phu quân động vào, ta sao có thể thỏa mãn!”  

 

“Phi, không đứng đắn!” Tiêu Thanh Tuyền gắt giọng đánh lên vai hắn, gò má đỏ bừng…lúc này nghiêm túc lấy ra bảy viên Đan Dược nhét vào tay hắn:  

 

“Đây là mớ Thăng Lực Đan thiếp vừa luyện chế, chàng giữ lấy có gì cần thì dùng…”  

 

Lạc Nam trong lòng ấm áp, thật không uổng công hắn bồi dưỡng thê tử này, đưa tay nhận lấy bảy viên đan dược bóng loáng, bên trong ẩn chứa lực lượng hết sức dữ dội.  

 

“Thăng Lực Đan là đan dược Thiên Cấp Trung Phẩm, có thể gia tăng một tiểu cảnh giới bất kỳ cho tu sĩ từ Hợp Thể Viên Mãn trở xuống sau khi phục dụng, thực lực càng cao thời gian duy trì càng ngắn, di chứng để lại cũng càng nặng nề hơn…” Tiêu Thanh Tuyền hé đôi môi giải thích nói.  

 

Lạc Nam nghe xong hai mắt tỏa sáng, nhìn dung mạo xinh đẹp của nàng đắm đuối nói ra:  

 

“Có vợ biết Luyện Đan thật tốt, thứ này đem bán ở bất kỳ buổi đấu giá nào đều có giá trên trời đấy!”  

 

“Nịnh nọt!” Tiêu Thanh Tuyền trừng măt, trong lòng lại như được nếm mật.  

 

Đan Dược trong Cửa Hàng May Mắn là thứ cực ít xuất hiện, ngoại trừ Dưỡng Nhan Đan hắn rất ít khi mua được Đan Dược khác từ Cửa Hàng, có Tiêu Thanh Tuyền bên cạnh, chuyện đó không còn là vấn đề.  

 

“Đan dược bổ sung linh lực và trị thương lần trước thiếp đưa chàng còn không?” Tiêu Thanh Tuyền lấy ra mấy bình ngọc lớn, bên trong lít nha lít nhi đan dược, đều là nàng luyện ra trong thời gian bế quan này.  

 

“Chỗ ta vẫn còn, nàng đem cho các nàng ấy đi…” Lạc Nam khoác khoác tay.  

 

Tiêu Thanh Tuyền gật đầu, đem đống lớn Linh Dược đến phân phối cho chúng nữ…  

 

Đợi Đan Mộng Cơ khôi phục, Hậu Cung sẽ có một cặp sư đồ Luyện Đan, thật chờ mông a…  

 

“Chàng còn đứng đó làm gì? Không mau tiến đến!” Nam Cung Uyển Dung thấy hắn đứng xa ngắm nhìn các nàng, nhất thời trừng mắt gọi.  

 

Lạc Nam cười ha ha lao đến, nằm ở giữa trung tâm mấy bà vợ, nhất thời thơm ngát vây quanh, ấm áp không sao tả hết.  

 

“Gọi chàng đến không phải để nằm, nói đi! Bạch Liên Hoa và Hoa Thanh Trúc là chuyện gì, sắp tới Hậu Cung chúng ta có kế hoạch gì? Trước hết diệt đi Lạc gia được không?”  

 

Cơ Nhã trợn trắng mắt, nàng mới bế quan mấy ngày, tên này lại khắp nơi trêu hoa ghẹo nguyệt.  

 

“Nhã tỷ nói không sai, Hậu Cung đã tập hợp gần đầy đủ, nhìn động tĩnh của Mị Nhi Cung chắc hẳn Mị tỷ vẫn chưa xuất quan, chúng ta cũng cần hành động!” Yên Sương Nhi hưng phấn bừng bừng gật đầu.  

 

Chúng nữ gật đầu tán thành, mục đích các nàng bế quan dài hạn lần này chính là giúp phu quân trả thù Lạc gia, bây giờ chỉ chờ hắn hạ lệnh…  

 

Lạc Nam đang định mở miệng giải thích, chợt hai tôn Cung Điện trên Cung Đình Thụ chấn động…  

 

Chúng nữ cũng cảm nhận được liếc mắt nhìn lên, chỉ thấy phía trước Nam Mộng Cung xuất hiện một thân ảnh tuyệt mỹ, dáng người như ma như quỷ, không phải Tần Mộng Ảnh thì là ai?  

 

Mà tòa cung điện có động tĩnh còn lại thì là ở tầng 3, khiến chúng nữ nhất thời mộng bức…  

 

“Tầng 3 khi nào có người?” Trong đầu cùng lúc xuất hiện suy nghĩ…  

 

“Á”  

 

Mà khi Kỳ Nam Cung mở ra, Hồng Liên cùng Điệp Tình nhất thời như gặp quỷ hét chói tai, đứng bật người dậy xoa xoa đôi mắt…  

 

Chúng nữ còn lại cũng trở nên ngơ ngác, bị phong thái của người vừa đến làm hoa mắt…  

 

Phong hoa tuyệt đại Diễm Nguyệt Kỳ…  

 

Sớm biết chuyện, Nam Cung Uyển Dung cười tủm tỉm liếc sang Lạc Nam, xem chàng làm sao xử lý…  

 

“Mẫu thân…mẫu thân sao lại xuất hiện trên Cung Đình Thụ?” Hai nữ Hồng Liên liếc nhìn nhau, một ý nghĩ hoang đường dâng lên, ánh mắt như điện nhìn sang Lạc Nam.  

eyJpdiI6IjdEUmIzMHNUSXhNbzlrWUhCZW5Xd3c9PSIsInZhbHVlIjoiZ2I0MHp2VWNoeGM5S3A0bmZKdFRwSUVWMjM1QTMzK1wvS3oxYTI4dWFaaVJEUzU2d3pPQmljTUttMjZ0SEdack8iLCJtYWMiOiJkYzYxNWU0M2NmZmE2NTg3YzAwMGEwOWMyY2I4OGQ0NTRiNWI4MzRmZWM1NTA0MTY2NjRiMGUwMGYzODA2ZTBkIn0=
eyJpdiI6IkMxREFNaDFQcW5ZZUpkXC81bmp5SkpnPT0iLCJ2YWx1ZSI6IlY3UXo5SDRjZmRWaW5GVTdOTU84WU5GaDhkZ05EQ0VnN0ZsZ2V3SERhRHJtaWhQaTByV1pxWTBmeW4zSFdUSFhUbTFJVmxwc2FqYms5V25lM2dIUDY3VE4wN1ZkcVRcLzBtdjBiS2lCTDUzcjBOb1VpaGd3NXc4aEE5dlV6S1o1YVh4MDBjTG0ySkJENEVUZTNjYVByZ3ZrVHZreEd4bW9vRHZuZHZZR2JlRzJhbXpYQnVQY2tJT0FyTUUydkt6UmR0XC9oOVFIUE9WdmhRaHNzaFBjK0NtMmFUMDhqUkpWQTl3Z3RyOWZKcFZIazlpVXVRRkR5czBvT2x6aks2bGNoZ0l1MHA4SmpNbkFrZnZaeVc1dTJ2bWRUVkFDSCtaeEhmbjdjMTR3emE1K1lHekorNENpNmNpRnFqRWV2RjFycjlXYkZ5WHBpVFpsSTZpeGl1aWwyWHRxRVJJTlQ2elUxYlpBUHpiUmFvbjhZandISW1yT05UYVg1UCtadzF2RXRtcmk0SEZmSDF4M0FsSTNtczRLOFBSMUo2eWMyOXNEZEVuQWVtWHE5NXJ3TzVwUytBVzlkeHVyRXY0dHQ4V3NYQiIsIm1hYyI6IjE0MjJjMTcxMjA2ZTEyMjkzNWZkMWFhMjA2MjY2YmQ0YTAyOGFjMDBkYmRlZTY5M2VhYjVhYTBjNzc2ZjQ2ZWIifQ==

“Mẫu thân? Đó là Diễm gia chủ sao?” Chúng nữ một mặt mộng bức, dù với tính cách kiêu ngạo của Hoa Ngọc Phượng cũng sinh ra một chút thua kém khi thấy phong thái của Diễm Nguyệt Kỳ… 

Ads
';
Advertisement