Tiếng “Ầm” vang lên, dội thẳng vào tai mọi người, lão bộc bị nện mạnh vào vách núi phía sau đài cao, tạo nên một vết nứt lớn có thể nhìn thấy bằng mắt thường! Đá vụn rơi xuống ào ạt, khiến cả quảng trường chìm trong bụi mù mịt, vô cùng hỗn loạn.
Chứng kiến cảnh tượng này, tất cả những người có mặt đều im lặng như tờ. Vô số ánh mắt đổ dồn về phía Lâm Phong, ai nấy đều khiếp sợ đến mức quên cả hít thở!
Cái này… lớn chuyện rồi!
Lão bộc đó đại diện cho ý chí của Thánh Miếu Côn Luân, vậy mà lại bị người khác một chưởng đánh bay! Hơn nữa, lão bộc đó còn đang không ngừng nôn ra máu, cho thấy ông ta bị thương không nhẹ!
“Tên thanh niên áo đen đó là ai?”
“Mạnh… mạnh quá! Lão bộc Thánh Miếu là Võ Thần đỉnh phong, có thể một chưởng đánh bay Võ Thần đỉnh phong… Thực lực của tên đó quá mạnh!”
“Chẳng lẽ là cường giả Hư Cảnh trong truyền thuyết?”
Mọi người xì xào bàn tán.
Cũng có vài người cảm thấy Lâm Phong có chút quen mắt, hình như đã gặp ở đâu đó, nhưng nhất thời không nhớ ra!
“Cậu Lâm! Tôi biết cậu sẽ không bỏ mặc tôi đâu mà!” Diệp Thiên Tâm túm lấy vạt áo Lâm Phong, mặt mày hớn hở.
Lâm Phong chẳng buồn để ý đến Diệp Thiên Tâm, anh hướng ánh mắt về phía Thánh Tăng trên đài cao! Lúc này, Thánh Tăng đã mở mắt… Một tia sáng nhàn nhạt lướt qua đôi mắt sâu thẳm của ông ta, tựa như những vì sao trên trời…
Ông ta cứ bình tĩnh nhìn Lâm Phong như vậy, không nói một lời, nhưng không gian xung quanh ông ta đã xuất hiện những tia sáng vàng rực. Đó là lực lượng Thần Thánh, là biểu hiện cho thấy Thánh Tăng đã tu luyện đến đỉnh cao của Phật pháp…
“Mấy người đến đây để gây rối sao?” Thánh Tăng đột nhiên cất lời, giọng nói như tiếng cá voi dưới đáy biển sâu, vang xa và trong trẻo, xuyên thấu tâm hồn!
“Gây rối hả? Không không, làm gì có, bộ tôi rảnh lắm chắc… Bọn này chỉ đi ngang qua thôi!” Lâm Phong cười nói, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi khí thế của Thánh Tăng. Anh không quan tâm đến chuyện của Thánh Miếu Côn Luân, anh cũng chẳng nói dối, đúng thật sự là anh chỉ đi ngang qua! Thậm chí, nếu không phải do Diệp Thiên Tâm “ngựa quen đường cũ” gây chuyện thì cả đám bọn họ đã đến được nhà họ Khương ở sâu trong núi Côn Luân rồi…
“Nếu thật sự chỉ là đi ngang qua! Vậy mấy người có thể đi tiếp được rồi…” Thánh Tăng bình tĩnh nói.
Lời Thánh Tăng vừa dứt, cả hiện trường lập tức ồ lên, ai nấy đều lộ vẻ kinh ngạc, bọn họ không ngờ Thánh Tăng lại đồng ý để đối phương rời đi dễ như thế! Thái độ đó chứng tỏ điều gì? Chứng tỏ Thánh Tăng đã thừa nhận thực lực của thanh niên áo đen kia, không muốn đối đầu, không muốn làm lớn chuyện!
“Cậu Lâm, cậu đừng đi nha… Hạnh phúc nửa đời sau của tôi trông cậy vào cậu đấy!” Diệp Thiên Tâm lo lắng nói, sợ Lâm Phong thật sự quay người bỏ đi!
“Ông đúng là cái đồ vô dụng! Hạnh phúc cả đời của ông thì ông tự lo đi chứ! Tôi suốt ngày phải đi cứu ông còn chưa đủ, giờ tán gái cũng cần tôi đi tán thay ông chắc?” Lâm Phong tức giận, tung một cước đá Diệp Thiên Tâm văng thẳng lên đài cao.
“Bịch!” Diệp Thiên Tâm té đau nhưng không dám rên thành tiếng, lồm cồm bò dậy, nhanh chóng đứng vững. Lão ta nhìn Phong Linh cách đó không xa, không nhịn được nuốt nước bọt.
Lúc này, khoảng cách của hai người cũng khá gần, chỉ cách khoảng bảy tám mét! Diệp Thiên Tâm khẽ hít một hơi, thậm chí còn ngửi thấy mùi hương thoang thoảng ở trên người Phong Linh!
Đúng vậy! Đây chính là mùi hương của người phụ nữ mà lão ta thầm thương trộm nhớ!
Chính là mùi vị này! Thơm thơm, ngọt ngọt, dẻo dẻo…
Hình như trước đó lão ta đã từng ngửi thấy mùi sữa thơm này rồi…
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất