“ẦM!”
Tiếng gầm rú xé toạc không gian. Gã cường giả Võ Hồn Cảnh bắt chéo hai tay trước ngực, cố gắng đỡ đòn, nhưng tất cả đều vô ích. Dưới sức mạnh khủng khiếp của cú đánh từ Diệp Thiên Tâm, hai cánh tay gã gãy gập, tiếng xương vỡ vụn vang lên “rắc rắc” ghê rợn.
Gã hét lên thảm thiết, thân thể văng xa cả chục mét, miệng phun ra một ngụm máu tươi.
Chứng kiến cảnh tượng này, đám đông võ giả đang có mặt ở đó đều nhìn Diệp Thiên Tâm với vẻ mặt kinh hãi.
Tên đó là ai vậy? Ngông cuồng quá mức!
Dám ra tay tàn nhẫn trước mặt cao thủ Thánh Miếu, tên đó chán sống rồi sao?
Diệp Thiên Tâm vênh mặt, hai tay khoanh sau lưng, áo choàng xám bay phấp phới, đứng giữa đám đông như một vị cao nhân đắc đạo.
“Coi như đây là bài học nho nhỏ cho mày! Lần sau bớt lo chuyện bao đồng đi! Không phải ai mày cũng có thể đắc tội đâu!”
Ngay lúc đó, một giọng nói lạnh lùng vang lên:
“Ngươi tưởng mình ghê gớm lắm sao?”
Mọi người đồng loạt quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh. Khi thấy người vừa lên tiếng, tất cả đều hít một hơi khí lạnh, rồi sau đó không nhịn được cười trên nỗi đau của kẻ khác.
Người vừa nói chính là cường giả Võ Thần Cảnh đang ngồi trên đài cao. Ông ta là một trong những người hữu duyên của đời trước, đồng thời cũng là lão bộc trung thành nhất của Thánh Miếu.
Lão bộc này lên tiếng tức là đang đại diện cho toàn thể cao thủ của Thánh Miếu.
Đối mặt với một cường giả như vậy, Diệp Thiên Tâm không khỏi có chút căng thẳng. Nhưng nghĩ đến người đẹp vẫn đang quan sát, Diệp Thiên Tâm vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh.
“Chuyện này không liên quan đến ông!”
“Không liên quan đến ta? Ngươi có biết hôm nay là ngày gì không? Hôm nay là ngày đại hội tế bái của Thánh Miếu Côn Luân, ngươi chẳng những dám ở đây làm loạn, còn ra tay đánh đập thánh đồ đến đây tế bái!”
“Ngươi có biết mình đã phạm phải tội lớn rồi không?”
Mặt Lão bộc lạnh tanh, từng lời nói như lưỡi dao sắc bén cứa vào không khí. Mỗi khi ông ta nói một chữ, không khí lại ngột ngạt thêm một phần. Đến khi ông ta nói xong câu: “Ngươi có biết mình đã phạm phải tội lớn rồi không?”, bầu không khí đã trở nên cực kỳ căng thẳng, sát khí nồng nặc lan tỏa khiến không ít người toát mồ hôi lạnh.
“Mạnh… mạnh quá! Đây chính là thực lực của Võ Thần đỉnh phong sao?”
Mọi người lại nhìn về phía Thánh Tăng trên đài cao, thấy ông ta nhắm mắt, tay cầm gậy vàng, không có ý định lên tiếng…
“Thánh Tăng… nổi giận rồi!”
Một ý nghĩ đồng loạt xuất hiện trong đầu tất cả mọi người.
Ngay lúc đó, tên cường giả Võ Hồn Cảnh bị gãy tay lúc nãy bỗng quỳ xuống đất, vẻ mặt đầy uất ức.
“Lão già này phá rối trật tự, con chỉ bảo lão rời đi, lão chẳng những không đi mà còn đánh con!”
“Kính xin lão bộc ra tay trừng trị lão già đó!”
“Cứ yên tâm!” Lão bộc gật đầu.
Sau đó, ông ta nhìn Diệp Thiên Tâm, lạnh lùng nói:
“Phật vốn từ bi, ngươi quỳ xuống dập đầu ba cái trước Phật, ta có thể tha cho ngươi. Nếu không… hôm nay ngươi sẽ chết!”
“Tôi khuyên ông bớt lo chuyện bao đồng đi!” Diệp Thiên Tâm chống nạnh, vẻ mặt vênh váo đến cực điểm. Có Lâm Phong chống lưng, lão ta không sợ trời không sợ đất, quyết tâm làm màu trước mặt Phong Linh cho bằng được.
“Ngu xuẩn!” Lão bộc cười khẩy.
Trong nháy mắt, ông ta đã xuất hiện trước mặt Diệp Thiên Tâm, giơ tay đánh xuống.
Diệp Thiên Tâm vẫn giữ nguyên vẻ mặt bình tĩnh, không hề hoảng loạn, thản nhiên hô lớn:
“Lão đại, cứu!”
Nhưng Lâm Phong cứ như không nghe thấy, vẫn đứng im như tượng.
“Ầm!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất