Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Lâm Phong (FULL)

 

 "Thôi được rồi! Hai người đừng cãi nhau nữa!" Lão già cưỡi thú ngắt lời Lý Tiểu Khả, nở nụ cười nham hiểm: "Chỉ có trẻ con mới phải chọn! Ta muốn cả hai..."  

 

"Ông..." Phong Linh nghiến răng nhìn lão già cưỡi thú, trong lòng vô cùng hối hận vì đã tin tưởng lão ta!  

 

Cô ta âm thầm siết chặt nắm đấm, định sẽ chuẩn bị liều mạng một phen...  

 

Nhưng đúng lúc này….  

 

"ẦM!"  

 

Không biết từ đâu xuất hiện một luồng kiếm khí cuồn cuộn, mạnh mẽ phóng thẳng lên trời, khiến cả vùng không gian rộng lớn rung chuyển dữ dội, thậm chí còn làm cả bảy căn nhà tuyết phải sụp đổ!  

 

"Vút!" Một bóng người tỏa ra ánh sáng vàng nhạt bay ra từ giữa làn mưa tuyết, vững vàng đáp xuống đất!  

 

"Sảng khoái! Hấp thụ hết những thứ đó xong, đúng là quá sảng khoái! Tuy mình không chủ động tôi luyện thân thể nữa, nhưng nó vẫn khiến thân thể mình cứng cáp hơn vài phần, căn cơ cũng vững chắc hơn! Đến lúc đối đầu với thiên kiếp để đột phá Xuất Khiếu Cảnh, mình cũng có thêm vài phần tự tin!"  

 

Lâm Phong nhìn cơ bắp cuồn cuộn trên hai cánh tay, trong lòng vô cùng mừng rỡ!  

 

Tuy không rõ đã trải qua bao lâu nhưng lần này Lâm Phong đúng là đã có được thu hoạch rất lớn, số tinh khí bản mệnh mà anh đã hấp thụ nhiều đến mức anh còn chằng đếm nổi!   

 

Cảm giác cứ như được ngâm mình trong linh mạch cực phẩm vậy!  

 

Dù sao đó cũng là bản nguyên của bốn tên đại năng Hóa Thần Cảnh, cộng thêm một Thiên Sứ Sáu Cánh.  

 

Nếu là ở thời thượng cổ, mấy tên đó cũng được coi là cường giả một phương, bản nguyên của bọn chúng hùng hậu đến mức người khác khó mà tưởng tượng!  

 

"Tiểu sư đệ, công pháp hút tinh khí của cậu đúng là lợi hại! Chị đã đột phá đến Xuất Khiếu hậu kỳ rồi!" Lúc này, nhị sư tỷ Khương Ngôn Khê cũng bước ra, cười tươi nói.  

 

Giờ phút này, cô ta càng thêm quyến rũ động lòng người, tà áo trắng bay phấp phới, dáng người thon thả, làn da trắng nõn nà như tuyết, đôi môi đỏ mọng nổi bật giữa khung cảnh băng giá càng thêm phần mê hoặc.  

 

Khương Ngôn Khê thật sự rất xinh đẹp!  

 

Sở hữu dung nhan tuyệt thế, lại thêm khí tức Tiên Linh bao phủ khắp người, Khương Ngôn Khê tựa như tiên nữ hạ phàm, khiến người khác nhìn mà choáng ngợp, chỉ hận không thể quỳ dưới gối của người đẹp trăm vạn năm mới có một như Khương Ngôn Khê để hầu hạ!  

 

Lại nhìn về phía năm căn nhà tuyết còn lại…  

 

Có thế thấy rõ cả Đường Vân, Nam Cung Hỏa, lão bộc hộ đạo, Hoàng Phủ Hạo và tiến sĩ Annie đều rất tiều tụy, tóc tai bạc trắng, trông như xác khô!  

 

Dù đã thảm hại như vậy nhưng cả năm người vẫn còn sống!  

 

Mí mắt bọn họ khẽ cử động, lộ ra đôi mắt vàng hoe, căm hận nhìn chằm chằm lão già cưỡi thú!  

 

Chuyện đến nước này, làm sao mà bọn họ còn ngu ngơ cho rằng lão ta là Tiên Nhân được nữa chứ!!  

 

Nhưng khi bọn họ phát hiện ra thì đã muộn, tất cả đều bị trận pháp giam cầm, không thể động đậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn sinh mệnh trong cơ thể dần cạn kiệt...  

 

Tuy bọn họ không biết tại sao Lâm Phong và Khương Ngôn Khê vẫn có thể bình an vô sự, nhưng điều đó đã không còn quan trọng nữa!  

 

Bây giờ, ngay cả tính mạng của mình mà bọn họ còn khó bảo toàn, hơi sức đâu mà để tâm đến hai người đó!!  

 

Lúc này, Lý Tiểu Khả cũng đã thấy Lâm Phong!  

 

Cô ấy lập tức vọt ra từ phía sau lưng Phong Linh, chạy ào đến, lao vào vòng tay Lâm Phong, vừa khóc vừa ôm chặt lấy anh: "Hu hu, anh Lâm, anh vẫn còn sống, may quá, anh vẫn còn sống!”  

 

"Tiểu... Tiểu Khả..." Lâm Phong ngơ ngác nhìn Lý Tiểu Khả đang ôm chặt mình.  

 

Từ khi Lý Tiểu Khả bị cường giả thần bí ở Linh Giới đưa đi, cả hai đã rất lâu cũng chưa từng gặp mặt!  

 

Nên khi thấy cô ấy ở đây, chính Lâm Phong cũng rất ngạc nhiên.  

 

"Anh Lâm... em nhớ anh lắm!" Lý Tiểu Khả ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ nhìn Lâm Phong.  

 

"Con bé này! Vẫn mít ướt như ngày nào..." Lâm Phong xoa đầu Lý Tiểu Khả, nụ cười trên mặt dần trở nên dịu dàng...  

 

Trong mắt anh, Lý Tiểu Khả chẳng khác gì Lâm Vân Dao, cũng là cô em gái mà anh yêu thương...   

 

Năm xưa, để cứu Lý Tiểu Khả, Lâm Phong đã không tiếc nghịch chuyển âm dương, làm trái thiên mệnh...  

 

Chỉ cần nhiêu đó cũng đủ để thấy Lý Tiểu Khả quan trọng với anh đến nhường nào!  

 

"Tiểu sư đệ, không ngờ ngày thường trông cậu lạnh lùng, khó gần, mà lại có sức hút với phụ nữ như vậy đấy!" Khương Ngôn Khê đột nhiên lên tiếng châm chọc, giọng nói mang theo vài phần chua chát.  

 

Lâm Phong liếc nhìn nhị sư tỷ, đang định trả lời thì giọng nói lạnh lẽo của lão già cưỡi thú đã vang lên bên tai: "Tại sao hai người các ngươi vẫn có thể bình an vô sự? Đã vậy còn đột phá?"  

 

"Tôi không thích nói đấy, ông có giỏi thì đoán đi!" Lâm Phong buông Lý Tiểu Khả ra, đùa cợt nói.  

eyJpdiI6IjQ2SzBOcWZDcFVjeExOaHhNNkV1OWc9PSIsInZhbHVlIjoiSnFaSlZYNjRMdWo3UityMlMwNDNwbWlcLzg0dXN3XC8rNGExS1NOcjBvYURxRnlVNHlJYmQrSnJhMXlONCtENzA2IiwibWFjIjoiYWY2ZWQxMjg3YjllMDE5OGQxNDEwOGE0NDY4ZmY5YjhmYzEzZTE5NmFmZGJjY2MyMjYxOWRkZDg2NTA3YmNjYyJ9
eyJpdiI6InJ3TkNteU5tNzhQTW1hY1B2N1hcLzZ3PT0iLCJ2YWx1ZSI6IlhWNHRUcXdtVmFGU3NVUXJcL0dzM1NKdlpvcE5TYlptU05LMUtKd01RT2VRbXNZRHNQWGNiUVA5NEgzOFhSQ1hwazdOYmtobzkzNGlxVTNBQlwvK3ppOEhOeXBiUmpGSk8xNHIwWU9mUlwvTm5UdW8zOW9STUdlS1wvZ3NcL1pXbHJ3OCtEXC9CMFd6VDc2djBEeXlXREhHM3J6c2F4STZMamNzZEU0cG96enVXdWhpdkFydDk3ZGdyTnlpbityXC95amVHOXpkY3k4aEZXbnV1VkVuVlh5QmIwZHhjaHp6djhPU3h4OUtzUk1cL0VKV2VKRnNmOEsycmJtWURcL2I1WWVPSEV4T0llbEQra2lzWVRRSHJiY1ZkdDh0TzFxaVVLYWFJNXVQMzJiNTdrd0tXdDNFckZ3Z2hHMWpVTlBERnpcL1FQaGllMHFkNUZ0b0JPc01JbHJNWmJDQjc3QTJWTDRWdDlvZVcyQ1poMFhRQVVQQWg5cUtiXC9DRW4xbGVHNXFvVWZwdEx3N2lBN0NNTzhWd0huXC83V0R4SEljZVVjK0owRzRyaTltb1NUN2VvMzQyZ0VlXC9va0xjUEYrZ2xuZjVBXC91V1NRWENqRFh2ZjlhTHhVWFwvWVdSaE1PUmxkdlpTZVdCV28xVno4OWxGS1Y0SU1ITnNVcEw1UmFNVE1hYUU2Y2RVVUN4XC82aktCZGlLUmxOakVGRjVZc2FPOWtjUXpHUVJicFRER2dcL3IwMlgzMGRDdEVYTjdcL011QWZWWnhka0pEbkRCRiIsIm1hYyI6IjkxOTQ4YmQ5NzlhNTQ2YTg3NWE3ZjBhZGEzZWI0ZjgyYTJlYjQxOGM5OGVlYjU4YzkwZTUwZGRkZDA0ZDk2OWIifQ==

….

Ads
';
Advertisement