Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Lâm Phong (FULL)

 Tô Vũ Tình rõ ràng muốn lợi dụng Lâm Phong để đối phó mình, còn Lâm Phong vừa mở miệng lại muốn giết Tô Vũ Tình…  

 

 

Thật là thú vị!  

 

“Tên nhóc kia, mày thật ngông cuồng, không tệ, không tệ! Rất hợp khẩu vị của tao… Có muốn theo tao không?”  

 

“Dù chỉ làm chó cho tao, cũng mạnh hơn rất nhiều người khác!”  

 

Chung Minh nhìn Lâm Phong, cười nheo mắt nói.  

 

“Bốp!”  

 

Lâm Phong tát một cái khiến Chung Minh nổ thành làn sương máu, sau đó lạnh lùng nói với Tô Vũ Tình:  

 

“Tôi nói lại lần cuối! Vả miệng một trăm cái!”  

 

“...”  

 

Tô Vũ Tình mặt mày tái nhợt, trong mắt đầy vẻ sợ hãi.  

 

Những người khác ở hiện trường cũng hoàn toàn sững sờ, không kịp phản ứng!  

 

Vị thiếu môn chủ La Sát Môn vừa hống hách kia, đã chết như vậy sao?  

 

“Bốp!”  

 

Lúc này, Tô Văn Tường bỗng giáng một cái tát mạnh vào gương mặt già nua của mình, trầm giọng nói:  

 

“Lâm Phong, tôi thay Vũ Tình vả một trăm cái! Được không?”  

 

“Ông nội!”  

 

Tô Vũ Tình ôm chặt cánh tay của ông nội, đôi mắt đỏ hoe, yếu đuối đáng thương, khiến nhiều tu sĩ nam ở hiện trường nhìn thấy mà đau lòng, nhưng không ai dám lên tiếng giúp đỡ!  

 

Sắc đẹp tuy tốt, nhưng mạng sống còn quan trọng hơn!  

 

Lâm Phong không biểu lộ cảm xúc, nhìn chằm chằm vào cảnh tượng trước mắt mà không nói gì.  

 

Ngay lúc đó –  

 

“Vút!”  

 

Phía chân trời xa bỗng xuất hiện một luồng ánh sáng bay đến với tốc độ nhanh chóng!  

 

Đó là một lão giả áo xám, lão nhìn chằm chằm vào vết máu dưới đất, mặt đầy vẻ hoảng sợ…  

 

Thiếu môn chủ chết rồi?  

 

Mình chỉ rời đi một lúc, thiếu môn chủ đã chết!  

 

Nếu chuyện này truyền về La Sát Môn…  

 

“Là ai, ai giết thiếu môn chủ nhà tao!”  

 

lão giả điên cuồng gào thét.  

 

“Ông sủa cái gì vậy?”  

 

Lâm Phong đứng dậy, lạnh lùng nói.  

 

“Là mày!”  

 

Ánh mắt lão giả lập tức đổ dồn vào Lâm Phong, sát khí bốc lên cuồn cuộn như thể hóa thành thực thể…  

 

Ngay lúc này, một thanh niên áo đen bỗng xuất hiện như tia chớp, vẻ mặt vô cảm quét qua đám đông, lạnh lùng nói:  

 

“Không lâu trước đó, tôi nhận được tín hiệu cầu cứu của sư đệ Triệu Viêm ở Phần Cốc, có ai biết sư đệ tôi đang ở đâu không?”  

 

Vừa nhìn thấy người đến, cả đám tu sĩ đều hít vào một hơi lạnh, da đầu tê dại.  

 

Có người run giọng nói:  

eyJpdiI6IlZEWFBYQWRxWXVxQ3BJdW1PZEtycHc9PSIsInZhbHVlIjoiaVRsMzFYeVgwdk5md0x5T0J0SUltWCtlS1ZBMlkxZGNmZzRUeDluUnhkY1c4ZVdGMjhQajZXUU5CUGVyNjlNMyIsIm1hYyI6IjZhNWI1ZmE5MTRjMjNjODE0MDEzMWEzNTNkYzdhNDU0NzQ4NGM3MmY2YWYwYTgwM2FiN2Q0MGM5NTYwNTIwMTcifQ==
eyJpdiI6IkdRVGM1b000XC9adjMwczI5K1Jub05BPT0iLCJ2YWx1ZSI6InU0QVN6Ujh3d1BDTzAzaWM4K2dOZkRkSzdJTStobzZpWGtRaEdKdW8yS0IzOTM4NVRcL0htQzFuREZpOTk3SmFkWUxCMHdkazl6V1VIclFDRll4N0xcLzYxOFc2NTE5cEJVbGZvamNySE5vWVRXcGpBUEpIZWNTVHMzQiszOEFtcTllbnhxRkoyMTRrS29nQUVIQU41b1hMcG51NjJENDhjMlNNS3RlcTRIaWhuRmhtM0x6cGhMS1cydnZBK0NtdG12NG44enVSUHdsYmFWWkxpZHowRjdGZz09IiwibWFjIjoiMDAxM2JhNDUzOWQ2MjhlMTViMDA1NDg4NDk2YzNiNGViMzc1NzJkODVhM2E2NzUxZTcxMDcwOWJhOGZiYzIwMSJ9

Ads
';
Advertisement