"Con không biết hai người họ nói gì, con vẫn luôn uống rượu cùng Hiên Vương phi thôi ạ."
Hoàng hậu hơi giật mình, sau đó khẽ bật cười.
Sở Quý phi lập tức tiếp lời, cười bảo: "Sao Hoàng hậu nương nương không hỏi thẳng Hiên Nhi? Kiều Tịnh và Nhã Linh đều là đứa bé ngoan, làm sao xen vào chuyện của các Hoàng tử được?"
Hoàng hậu vẫn bình tĩnh, nở nụ cười rập khuôn chuẩn mực lục cung: "Quý phi nói rất đúng, nhưng chính sự mà Hiên Nhi và Thần Nhi tham gia khác nhau, chắc không có chủ đề chung gì để nói cả."
Sở Quý phi không để ý đến bà ta, nhìn lên Hoàng thượng, thấy ông ta gật đầu, bà mới cười đưa tay về phía Sở Kiều Tịnh: "Mau lại đây để bổn cung ngắm con cho kỹ nào."
Sở Kiều Tịnh nhớ lại những ký ức trong đầu, cô mẫu này cưng chiều nàng gần như đã tới mức độ dung túng thích gì được đấy, có thể nói rằng đáp ứng mọi yêu cầu của nàng, ai không biết còn tưởng Sở Quý phi mới là mẫu thân của nàng.
Sở Kiều Tịnh không nghĩ nhiều, nàng ngoan ngoãn đi tới đó, để mặc cho Sở Quý phi kéo mình nói này nói kia.
Những phi tần khác đều ở bên cạnh Hoàng đế, sau đó màn cổ vũ Lễ bộ cất công chuẩn bị cũng đã biểu diễn, Sở Kiều Tịnh thấy Quý phi không có ý định bảo mình về nên đành ngồi lại cạnh bà.
Không biết qua bao lâu, trời đã dần tối, trước khi tiệc tàn, Sở Kiều Tịnh trở lại chỗ ngồi của mình nhưng không thấy Dạ Chí Thần đâu.
Mai Anh nhỏ giọng nói với nàng, Thần Vương đã bị đại thần mời đi uống rượu rồi.
Sở Kiều Tịnh vốn định đi trước, nhưng nghĩ trong cung có quá nhiều người rắp tâm, nếu nàng đi một mình e là lại có người nói phu thê Thần Vương bất hòa.
Vì vậy nàng quyết định chờ hắn, cho đến khi tất cả thần tử và Hoàng tử đều rời bàn tiệc thì mới thấy Dạ Chí Thần mặc gấm bào chầm chậm đi về, ánh mắt có phần mệt mỏi.
Thấy nàng vẫn ở đó, Dạ Chí Thần hơi nhướng mày, nhưng giọng điệu vẫn thản nhiên: "Về phủ đi."
Cứ tưởng hắn sẽ hỏi mình bị Hoàng thượng hỏi điều gì, Sở Kiều Tịnh mấp máy môi, nhưng lại thấy không cần thiết, bèn lẳng lặng đi theo hắn rời khỏi yến tiệc.
Trời đã tối hẳn, Mai Anh vội vàng chạy đến bên cạnh tường cung, còn dẫn theo một tên sai vặt dắt ngựa trước cửa cung, hơi lúng túng nói: "Vương phi, ngựa của người... hình như không ổn lắm."
Tên sai vặt quỳ phịch xuống đất: "Ban đầu con ngựa vẫn còn bình thường, nhưng đột nhiên ngã xuống đất, hình như ăn phải thứ gì đó. Tiểu nhân... Tiểu nhân đáng chết, tiểu nhân đáng chết ạ!"
Nghe xong, trong lòng Sở Kiều Tịnh thầm nghĩ có lẽ Tưởng Nhã Linh không nuốt trôi được cục tức trong buổi thọ yến, muốn chơi xấu nàng nên nghĩ cách tìm người cho ngựa ăn cỏ có vấn đề, mới gây ra chuyện thế này.
"Vương phi, bây giờ chúng ta phải làm sao? Người và Sở Quý phi nói chuyện một lúc lâu, yến tiệc đã kết thúc rồi, chúng ta cũng không có xe ngựa cho nữ quyến của các gia phủ khác để mượn."
Sở Kiều Tịnh ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm như nước, không biết vì sao trong lòng lại thấy nhẹ nhõm hơn nhiều: "Không sao, chúng ta đi bộ về, cứ coi như ngắm trăng đi."
Dạ Chí Thần đã lên ngựa, nhìn Sở Kiều Tịnh đứng một mình dưới trăng, nụ cười của nàng còn trong trẻo hơn cả ánh trăng nữa. Một lúc sau hắn quay đầu ngựa, điều khiển nó đi tới bên cạnh nàng.
"Lên đi."
Đột nhiên Sở Kiều Tịnh thấy một bàn tay thon dài đưa tới nơi cách mặt mình mấy tấc, nàng quay đầu nhìn Dạ Chí Thần: "Ngươi về trước đi, nếu ngươi lại cảm lạnh tiếp thì ta lại phải lo lắng cho ngươi."
"Bây giờ ngươi nên lo cho mình đi." Dạ Chí Thần vẫn duỗi tay ra: "Đầu óc ngươi không hoạt động nữa à? Lại còn định đi bộ về nữa?"
Hơn nữa, nữ nhân này không biết cung thành cách Thần Vương phủ bao xa sao?
"Lương Nhân, ngươi đưa Mai Anh về trước đi."
Thấy nàng không nhúc nhích, Dạ Chí Thần đành bảo Lương Nhân tới đón mình đưa Mai Anh về trước.
✩
Mai Anh đáng thương còn chưa kịp hoàn hồn đã bị cánh tay rắn chắc của Lương Nhân kéo lên ngựa, chỉ nhoáng cái đã không thấy bóng dáng hai người đâu nữa.
Bây giờ bên cạnh tường cung chỉ còn lại nàng và Dạ Chí Thần. Sở Kiều Tịnh hít sâu một hơi, không nhịn được mà nói ra thật lòng: "Từ khi lấy ngươi, ta thật sự chưa từng được sống tốt."
Dạ Chí Thần cười giễu: "Như nhau cả thôi."
Không biết có phải vì ánh trăng chiếu rọi lên bàn tay kia không, mặc dù kéo cung bắn tên nhưng trông bàn tay ấy rất thon dài, đến các khớp ngón tay nhô ra cũng vô cùng đẹp.
Sở Kiều Tịnh thoải mái ngắm nhìn một lúc rồi mới nắm lấy bàn tay ấy, trở mình lên ngựa ngồi sau lưng hắn.
Dạ Chí Thần nghiêng đầu, giọng nói nhẹ hơn một chút, giống như có ý nói cho nàng nghe: "Ngươi không cần nghĩ nhiều, thể diện của ngươi cũng là thể diện của ta, nếu ngày mai truyền ra tin Thần Vương phi dẫn nha hoàn đi bộ về phủ suốt đêm, ngươi bảo mặt mũi của ta phải vứt đi đâu?"
Lời vừa dứt, ngựa đã phi nước đại trên con đường rộng.
Ban đầu Sở Kiều Tịnh không muốn ôm eo Dạ Chí Thần, nhưng độ chòng chành khi ngồi lên lưng ngựa lại nằm ngoài dự đoán của nàng, nàng chỉ đành cắn răng, đưa tay vòng qua eo hắn.
Gió đêm lành lạnh thổi qua tai, thực sự rất dễ chịu.
Sở Kiều Tịnh hít một hơi thật sâu, mặc dù nàng không biết cưỡi ngựa, nhưng nàng cảm thấy có lẽ sau này mình sẽ yêu thích cảm giác cưỡi ngựa phi nước đại thế này.
Điều nàng không nhận ra là khi nàng vòng tay ôm eo hắn, Dạ Chí Thần vốn muốn kéo tay nàng ra theo phản xạ có điều kiện, nhưng không biết vì sao khi bàn tay đã đưa tới gần, hắn lại không còn ý định này nữa.
Cứ để mặc cho nàng ôm eo mình.
Sau khi bữa tiệc trong cung kết thúc, Sở Kiều Tịnh cũng coi như đã xóa sạch danh tiếng "ngông nghênh", "bất chấp" của mình.
Tuy không thể tiếng tốt vang xa như những tiểu thư khuê các danh gia vọng tộc khác, nhưng ít nhất không tới mức bị người người căm ghét.
Đương nhiên Sở Kiều Tịnh cũng không quá quan tâm đến lời đồn bên ngoài lắm.
Nhân lúc xung quanh không có ai, nàng cẩn thận kiểm tra không gian, sau đó ngạc nhiên mừng rỡ phát hiện nơi lúc trước bị sương mù dày đặc bao phủ giờ đây đã có thể sử dụng.
Lần mở khóa này là một số loại thuốc hiện đại thông dụng. Mà điều khiến nàng ngạc nhiên nhất là trong không gian còn có thêm một mảnh đất, là dược điền chuyên dùng để trồng dược liệu.
Sở Kiều Tịnh bỗng vui mừng khôn xiết, xem ra suy đoán của nàng lúc trước là đúng.
Chữa bệnh cho bệnh nhân sẽ nâng cấp không gian, từ đỏ mở khóa không gian mới.
Xem ra sau này nàng phải chữa trị cho nhiều người hơn mới được.
Vì vậy trong những ngày sau yến tiệc trong cung, Sở Kiều Tịnh vừa vào không gian nghiên cứu vườn thuốc, vừa chữa bệnh cho một số người ở Vương phủ, vì thế hầu hết hạ nhân trong Vương phủ đều bắt đầu thay đổi thái độ với Sở Kiều Tịnh, thậm chí là ngoan ngoãn nghe lời.
Nhưng người trong Vương phủ đều chỉ mắc bệnh nhẹ, không có nhiều tác dụng mở khóa không gian lắm.
Khiến Sở Kiều Tịnh cảm thấy vô cùng buồn rầu.
Xem ra vẫn phải đi tìm bệnh nhân mắc bệnh khó chữa rồi.
Nhưng tính đi tính lại, Sở Kiều Tịnh phát hiện ra lúc này thứ đang hạn chế nàng nhất chính là tiền.
Sở Kiều Tịnh khoanh tay ngồi trước gương đồng suy nghĩ một hồi, sau đó đi đến trước cửa sổ, ló đầu ra ngoài nóc nhà, nhẹ giọng hỏi: "Tối nay ai trực thế?"
Dư Bắc nhảy vút xuống, đáp đất không hề có tiếng động: "Chủ nhân, hôm nay là Đông ca và ta, chắc sau nửa đêm Dư Tây mới về được."
Sở Kiều Tịnh gật đầu hỏi: "Có quần áo nam không?"
Sở Kiều Tịnh nói đi là đi ngay. Nàng quay đầu thổi tắt ngọn đèn, nở nụ cười đầy bí ẩn với Dư Bắc: "Ngươi đi nói với Dư Đông một tiếng, bảo hắn ở đây canh viện. Sau một nén nhang, ngươi đưa ta đến sòng bạc ngươi hay đến đi."
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất